Chiếm một vùng đất nhỏ ở đất Thục thì vẫn có thể được. Nhưng ai ngờ sức chiến đấu của Bạch Liên quân lại quá kém.
Nhưng nói đi nói lại, các dân tộc thiểu số sinh sống ở địa phương đó cũng có ưu thế riêng của bọn họ, người bình thường mà muốn làm gì bọn họ cũng khó.
Dù sao, bọn họ đã quá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Lợi dụng hoàn cảnh để tác chiến, đối với đội quân không quen thuộc bản địa như Bạch Liên quân mà nói, có thể gây mất mạng bất cứ lúc nào.
Tình cảnh hiện tại của Lạc Ngưng Sương, cũng xem như do hắn gián tiếp tạo thành. Hắn cũng không thể vung tay bỏ đó. Càng không phải nói, trong này còn có cả con gái chưa từng gặp mặt của mình và Tô Nguyệt Nhi nữa.
“Chuyện này ngươi yên tâm, ngươi quay về chăm sóc cho Nguyệt Nhi trước, ta sẽ tổ chức đưa người đến giúp mọi người trong thời gian ngắn nhất. Lần này, ta không phải đưa mọi người ra khỏi đất Thục, mà là giúp ngươi giành lấy toàn bộ đất Thục.”
Giang Siêu gật đầu với Lạc Ngưng Sương, nói đến đây, giọng hắn bất giác có chút lạnh lẽo cực độ.
Lạc Ngưng Sương nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, cũng có chút phức tạp mà đến cả bản thân nàng ta cũng không nhìn rõ.
“Được! Bây giờ ta sẽ quay về, ngươi… Nhất định phải đến…” Nàng ta lại liếc nhìn Giang Siêu rồi quay người muốn rời đi.
Chỉ là, ngay khi rời đi, nàng ta lại dừng bước, quay đầu nhìn Giang Siêu, giọng điệu có chút cảm kích nói: “Cám ơn ngươi…”
Lời cảm ơn của nàng ta khiến Giang Siêu ngây người, nhưng, chẳng mấy chốc Giang Siêu đã xua tay, vẻ mặt thản nhiên nói: “Không sao, đây là chuyện ta nên làm…”
Lạc Ngưng Sương nghe vậy, gương mặt đột nhiên ửng đỏ, nàng ta do dự chốc lát, sau đó giải thích: “Ta nói là chuyện ngươi giết tên cẩu hoàng đế…”
Nàng ta vừa dứt lời, gương mặt lại càng đỏ thêm vài phần, nàng ta có chút ngượng ngùng nhìn Giang Siêu, quay người đi sang ngã rẽ bên cạnh.
Chớp mắt, nàng ta đã biến mất khỏi gian phòng. Giang Siêu nhìn bóng lưng nàng ta, một lúc lâu sau vẫn không hiểu ý của Lạc Ngưng Sương.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã định thần lại, cha của Lạc Ngưng Sương mất mạng trong tay triều đình. Hoàng đế là kẻ thù lớn nhất của nàng ta. Giang Siêu giết hoàng đế Tống Triết, cũng không khác gì đã giúp nàng ta báo thù.
Mà gương mặt nàng ta ửng đỏ khó hiểu, cung không biết là chuyện gì. Có thể là do Giang Siêu nói là chuyện nên làm, khiến nàng ta nghĩ nhiều, cũng có khả năng là nguyên do khác.
Giang Siêu khẽ cười ngượng ngùng, nhìn con trai và con gái phía trước, để mặc bọn nhỏ nhéo mặt mình. Cười ha ha.
Một lúc lâu sau, Giang Siêu dời tầm mắt, quay người đi vào nhà. Nhưng khi vừa đi đến gần phủ thì lại thấy mấy chiếc xe ngựa đã dừng cách cửa nhà không xa.
Còn có rất nhiều ngựa được cột ở bên ngoài gia trạch. Giang Siêu nhìn thấy không ít hộ vệ đang đứng ngoài cửa nhà mình.
Vẻ mặt Giang Siêu có chút ngạc nhiên, vốn dĩ hắn chuẩn bị đến ngoài cửa thôn mới của thôn Kháo Sơn đón người, không ngờ, Mộ Dung Cung đã đến trước.
Những hộ vệ này có không ít người Giang Siêu cũng biết. Bọn họ cũng biết Giang Siêu. Những hộ vệ này chính là tư binh của Mộ Dung Địch.
“Bái kiến Giang công gia… Quốc công đã đợi công gia rồi.” Lúc này, hộ vệ đứng đầu nhìn thấy Giang Siêu, vội vàng kính cẩn thi lễ với Giang Siêu.
Các hộ vệ xung quanh lập tức cũng kính cẩn nghiêng mình hành lễ với Giang Siêu.
Thấy cảnh này, Giang Thần và Giang Hi cũng ngây người, có chút kinh ngạc bởi hành động của những người này. Nhưng chẳng mấy chốc, bọn nhỏ đã cười ha ha một trận.
Hai đứa nhỏ này cũng không bị cảnh tượng này dọa sợ, dù sao, có đôi lúc Giang Siêu cũng đưa bọn nhỏ đến quân doanh xem huấn luyện.
So với tác phong của quân Con Cháu, thì những hộ vệ này còn kém xa, hành động của bọn họ e là cũng không khiến bọn nhỏ bị dọa sợ.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ lại không hề bị ảnh hưởng, các hộ vệ đều có vẻ kỳ lạ, quả nhiên không hổ là con trai con gái của Giang công gi. Rất can đảm!
Giang Siêu gật đầu với các hộ vệ, ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà.
Vừa mới vào nhà, đúng lúc nhìn thấy Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đi cùng Mộ Dung Địch, Mộ Dung Phong, Mộ Dung Cung.
Cùng với mấy nữ quyến của Mộ Dung gia. Những nữ quyến này có cả vợ cả của Mộ Dung Địch, lão phu nhân Mộ Dung, sau đó là phu nhân của Mộ Dung Phong và phu nhân của Mộ Dung Cung. Cùng với những nữ quyến khác.