Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Triết có phần không hiểu, sao Trịnh An lại tiến cử tướng giỏi cho ông ta vào lúc này. Cả Đại Triệu này không thiếu tướng giỏi, nhưng đến cuối cùng, có ai trấn áp được quân phản loạn? Ai đàn áp được tộc Khiết Đan ngoài cửa?

Hiện tại Ninh Châu phủ gặp nguy, ông ta đã cử An Thích đưa đại quân gần một trăm nghìn người, ít nhất cũng không thể đến gần được rìa Ninh Châu phủ.

Bọn họ ở gần Ninh Châu phủ bị thổ phỉ đánh bại liên tục rút lui, căn bản không chi viện được. Bây giờ Ninh Châu phủ không khác gì một tòa thành trống.

Còn bên phía tộc Khiết Đan thì không cần phải nói, đừng nói là tướng giỏi, có lẽ bây giờ cho dù mãnh tướng có xông lên cũng phí công.

Nhưng dù thế nào, ngựa chết cũng phải thành ngựa sống. Nếu không, cả Đại Triệu này có thể sẽ mất hết thôi.

“Trịnh ái khanh chọn được tướng giỏi nào, chi bằng nói ta nghe thử!” Tống Triết vội cười nói với Trịnh An.

“Bệ hạ, ngài còn nhớ cháu trai của Tịnh Biện Hầu không?” Trịnh An nghe vậy, ánh mắt nhìn Tống Triết với vẻ kỳ lạ.

Ông ta vừa nói dứt câu, ánh mắt Tống Triết có chút kỳ lạ, cũng có phần phức tạp.

Đương nhiêu ông ta biết Giang Siêu, bởi vì muốn cho người trong thiên hạ công lý, ông ta không thể không thừa nhận sai lầm ban đầu của bản thân, cũng khôi phục tước vị của Tinh Biên Hầu.

Chỉ là, lúc đó, ông ta nghe theo ý của Trịnh An, ngầm chấp nhận cách Trịnh An giết chết Giang Siêu.

Chẳng qua là, kết quả dường như không như ông ta mong đợi, Giang Triều không những không chết, mà còn giải quyết cả chuyện của tộc Dạ Lang.

Mà ông ta suýt nữa đã quên mất Giang Siêu này, dù sao, đối với nhân vật nhỏ như Giang Siêu này, sống chết cũng chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của ông ta mà thôi.

Nếu đã làm ra vẻ cho người thiên hạ xem rồi, ông ta cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận với Giang Siêu.

Nhiều lắm cũng chỉ là lúc Trịnh An muốn giết chết Giang Siêu thì ông ta giúp một tay là được.

Chuyện Trịnh Thế Kinh sỉ nhục Giang Siêu không thành, còn bị Giang Siêu làm cho tàn phế sớm đã truyền khắp kinh thành, tuy Tống Triết ngu ngốc vô năng, nhưng mấy tin này cũng có thể nghe được.

Ông ta cũng biết Trinh An hận Giang Siêu từ trong xương, nhưng lúc này lại tiến cử Giang Siêu, đây là có ý gì?

Nhưng chẳng mấy chốc, Tống Triết đã biết được ý định của Trịnh An, ông lão này lại muốn mượn tay ông ta để trừ khử Giang Siêu.

Với năng lực của Giang Siêu, có thể được coi là tướng giỏi gì chứ, nhưng dù có là tướng giỏi, mặc kệ là để hắn đi cứu viện bên kia, nếu Trịnh An muốn âm thầm ra tay Giang Siêu cũng không trở tay được.

Vào lúc then chốt thế này, Trịnh an còn vì chuyện tư lợi cá nhân của mình, Tống Triết lập tức cảm thấy phẫn nộ trong lòng.

“Trịnh quốc công, lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong, ngươi nói chuyện phải cẩn trọng, đừng thách thức sự nhẫn nại của trẫm!” Tống Triết không tránh khỏi nặng giọng hơn, còn mang theo ý cảnh cáo.

Trịnh An nghe vậy, vội cúi đầu, ánh mắt có vẻ khinh thường và châm chọc.

Nếu không phải bây giờ chưa phải lúc trở mặt, Trịnh An sao phải chịu đựng cơn giận của Tống Triết chứ. Nhưng dù trong lòng rất khó chịu thì Trịnh An vẫn vội lên tiếng:

“Bệ hạ, lời của vi thần chắc chắn là muốn phân ưu cho bệ hạ. Giang Siêu Giang hầu gia hiện tại rất có phong phạm của Tịnh Biên Hầu Giang Lâm năm đó. Cách đây không lâu, hắn dùng sức một người đã tiêu diệt được một trong bốn thổ phỉ ở Bình An là Trương Thông, thuộc hạ không biết từ đâu tập hợp được hơn hai nghìn binh mã, có thể chống lại cả vạn quân. Nếu bệ hạ để hắn tiếp viện Ninh Châu phủ, chắc chắn có thể giải nguy cho Ninh Châu phủ.”

“Loại bỏ được nguy cơ ở Ninh Châu phủ rồi, đến lúc đó lại để hắn giải quyết nguy cơ ở biên cương. Với hơn hai nghìn tư quân trong tay của hắn, chắc chắn có năng lực đẩy lùi được tộc Khiết Đan. Vi thần nghe nói, quân đội mà hắn tạo dựng, ai ai cũng có thể một địch trăm…”

Lời của Trịnh An rơi vào trong tai Tào Triết, bỗng chốc sắc mặt Tào Triết trầm xuống, ông ta không phải vui mừng vì Giang Siêu tiêu diệt được một trong bốn tên thổ phỉ Trương Thông.

Mà bởi vì nghe thấy Giang Siêu xây dựng được đội quân đến gần ba nghìn người, sức chiến đấu của ai cũng phi phàm. Chuyện này khiến ông ta cảm thấy kiêng kỵ cực độ, cũng như nghi ngờ Giang Siêu.

Đối với một hoàng đế mà nói, quân đội chỉ có thể nằm trong tay bản thân ông ta, xây dựng quân đội riêng, chắc chắn là có lòng riêng.

Cho dù đội quân kia của Giang Siêu có thể cứu được cả Đại Triệu, thì Tống Triết cũng sẽ nghĩ cách trừ khử, tuyệt đối không thể để những quân đội riêng này tồn tại.

Tịnh quốc công và Lãnh quốc công ở bên cạnh nghe vậy, thầm nghĩ không tốt, lúc trước bọn họ cũng thấy kỳ lạ, sao Trịnh An lại có lòng tốt tiến cử Giang Siêu là muốn làm gì.

Bây giờ, bọn họ xem như đã hiểu ra nguyên do, Trịnh An làm vậy quả thực là một chiêu giết người.

Ông ta trông thì như đang tiến cử Giang Siêu, thực ra là khiến hoàng đế Tống Triết nghi kỵ Giang Siêu. Một khi khiến hoàng đế nghi kỵ Giang Siêu thì Giang Siêu cách cái chết không còn bao xa nữa.

Từ xưa đến nay, hoàng đế kiêng kỵ nhất là lập quân đội riêng. Nếu người khác nói Giang Siêu xây dựng quân đội riêng, có lẽ hoàng đế có thể sẽ nửa tin nửa ngờ.

Nhưng, nếu là thần tử đáng tin nhất và là tâm phúc của Tống Triết như Trịnh An nói thì hoàng đế Tống Triết sẽ tin hơn phân nửa ngay lập tức.

Tiếp đó, chính là kiểm chứng.

“Nếu Trịnh ái khanh nói vậy, thì trẫm hạ chỉ, để Giang Siêu dẫn quân đội riêng của hắn cứu viện Ninh Châu phủ. Chỉ cần hắn có thể bảo vệ được Ninh Châu phủ, đánh đuổi được thổ phỉ thì đích thân trẫm sẽ ban thưởng cho quân đội hắn. Thành lập quân chế…”

Tống Triết nhìn Trịnh An với ánh mắt khác thường.

Trịnh An nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh.

Mục đích của ông ta đã đạt được, cho dù Giang Siêu có thể sống sót trong trận loạn lạc này được hay không thì Giang Siêu cũng chỉ có một con đường chết.

Đối với tâm phúc này, Trịnh An đã tìm được cách giải quyết tốt nhất.

Để hoàng đế hạ thánh chỉ ép Giang Siêu xuất trận, đến lúc đó, chỉ cần ông ta mai phục Giang Siêu trên đường tiến đến Châu phủ. Giang Siêu và đội quân của hắn, cuối cùng cũng phải chết.

Cho dù, cuối cùng có bảo vệ được Châu phủ thì đến lúc đó, Giang Siêu bị cử đến biên quan đánh với tộc Khiết Đan, Trịnh An cũng có cách để khiến Giang Siêu vào con đường chết.

Tịnh quốc công và Lãnh quốc công ở bên cạnh nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu rồi thở dài.

Dù Giang Siêu có đội quân riêng thật hay thế nào, thì e rằng Giang Siêu cũng sẽ theo bước ông nội hắn thôi, cuối cùng cũng chết oan trên tay Tống Triết và Trịnh An.

Bọn họ vốn muốn nói vài câu giúp Giang Siêu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Bọn họ cũng chỉ có thể lặng lẽ áy náy trong lòng với ông nội Giang Siêu mà thôi.

Không phải bọn họ không muốn giúp Giang Siêu, mà thực sự là bọn họ không giúp được. Đừng thấy hoàng đế có vẻ như rất tin tưởng bọn họ, chuyện lớn như quân đội quốc gia cũng tìm bọn họ thương nghị.

Nhưng người thực sự có thể gây ảnh hưởng đến Tống Triết cũng chỉ có một mình Trịnh An, hoàng đế Tống Triết tin tưởng Trịnh An đến mức mù quáng.

Nếu không, cũng sẽ không đến mức hiện tại, Tống Triết vẫn không phát hiện lòng lang dạ sói của Trịnh An.

Bọn họ chỉ hy vọng Giang Siêu có thể sống sót trong mưu kế của Trịnh An. Nhưng nếu muốn sống thoát khỏi mưu kế của Trịnh An thì đúng là nói dễ hơn làm.

Chỉ sợ với mỗi chuyện bên Ninh Châu phủ thôi đã không dễ giải quyết rồi, quan quân từ những phủ xung quanh đến chi viện cũng vô dụng, mà chỉ dựa vào Giang Siêu chỉ dẫn theo chưa đến ba nghìn người, có thể bảo vệ được Châu phủ với cả một trăm nghìn quân hay sao?

Chuyện này căn bản là suy nghĩ mộng tưởng, ảo tưởng! Không thể hoàn thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK