“Chạy mau! Còn ngây người ra đây làm gì…” Giang Siêu muốn kéo Mộ Dung Minh Hiên chạy đi. Hắn không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Hoàng Bá Long.
Chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên là phải chạy thôi, nếu không thì không biết khi nào mới xong.
Nhìn bộ dáng kia của Hoàng Bá Long là biết hôm nay gã sẽ không để yên cho Mộ Dung Minh Hiên. Lúc này không chạy thì định lúc nào mới chạy.
Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp kéo Mộ Dung Minh Hiên thì đột nhiên có người phá cửa, vài gã đàn ông vạm vỡ chạy vào từ bên ngoài.
“Thiếu gia, thằng nhãi nào đắc tội với ngươi, bọn ta làm chết hắn…” Hiển nhiên là giọng nói của Hoàng Bá Long dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, khiến khá nhiều người chạy vào.
Xem ra là lần này Hoàng Bá Long dẫn tới không ít người. Không biết là gã có ý đồ xấu gì, hay là có ý định bắt cóc hắn và Mộ Dung Minh Hiên.
Giang Siêu vốn định ra tay giải quyết đám người kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Trước khi điều tra rõ sự việc, hắn sẽ không để lộ thực lực của mình.
Chỉ có một cách để giúp Mộ Dung Minh Hiên thoát khỏi bao vây, đó là hắn tạm thời dẫn đám người kia đi.
Hắn lao về phía Mộ Dung Minh Hiên, nhỏ giọng nói bên tai hắn ta: “Mau về đi, lát nữa ta sẽ tự mình đi về!”
Cùng lúc đó, hắn lướt nhanh qua Mộ Dung Minh Hiên, kéo Hoàng Bá Long đang ngã trên mặt đất dậy.
Hoàng Bá Long sợ hãi hét to. Giang Siêu tát một cái, mạnh tới mức khiến gã ngất xỉu.
Giang Siêu kéo Hoàng Bá Long nhảy ra ngoài cửa sổ. Đám người kia thấy vậy liền giận dữ quát: “Mau buông công tử ra! Nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!”
Ngay sau đó, hơn mười gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo Giang Siêu, còn Giang Siêu thì kéo Hoàng Bá Long đã ngất xỉu chạy vài phút là thoát khỏi đám người kia.
Trong một góc không người, hắn nhảy lên nóc nhà, giấu Hoàng Bá Long trong góc tường, quay người định chạy đi.
Nhưng nghĩ đến chuyện Mộ Dung Minh Hiên còn ở Minh Nguyệt Lâu, hắn đành phải trốn trên nóc nhà nhìn xuống phía dưới.
Hắn muốn xác định xem Mộ Dung Minh Hiên có an toàn không rồi mới đi.
Tuy rằng hắn kéo Hoàng Bá Long dẫn đám người kia đi rồi, nhưng mà ai biết có còn người nào đi bắt Mộ Dung Minh Hiên hay không.
Lúc này, trong sân phía dưới ầm ĩ lên, mười mấy người đuổi theo Giang Siêu hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi. Không thấy Hoàng Bá Long đâu cả, bọn họ không sốt ruột mới là lạ.
Ngoài nhà lầu ở mặt tiền, Minh Nguyệt Lâu còn có nhà lầu nội viện ngoại viện, không hổ là thanh lâu số một phủ Ninh Châu.
Giang Siêu nhìn từ trên cao xuống, xung quanh có hơn ba mươi gã đàn ông vạm vỡ đang tìm Hoàng Bá Long.
May là vì hành động của Giang Siêu gây ra một trận hỗn loạn nhỏ, nên đám nhị đại tham gia đánh cuộc đều nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.
Giang Siêu thấy được Mộ Dung Minh Hiên và hai tên huynh đệ của hắn ta. Về phần Lục Minh và Trình Hâm, chắc là không còn mặt mũi chơi với Mộ Dung Minh Hiên nữa.
Thấy Mộ Dung Minh Hiên đã an toàn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Giang Siêu quay người định tìm đường ra khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Có điều, Minh Nguyệt Lâu đứng riêng giữa khu phố, xung quanh không có nóc nhà để nhảy qua, mà đám đàn ông vạm vỡ kia đã phân người ra canh giữ bốn góc.
Có chút khó khăn nếu muốn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu mà không bị phát hiện.
Giang Siêu chợt nhìn về phía bên phải, nơi đó có một căn phòng gần con sông trong thành, tới đó là có thể tìm cơ hội nhảy qua bờ sông bên kia.
Hắn nhảy bật vài cái là tới căn phòng kia.
Ngay lúc hắn định tìm một góc độ tốt để nhảy qua bờ sông bên kia mà không bị người phía dưới phát hiện, thì ở chỗ nóc nhà, Hoàng Bá Long đã tỉnh lại.
Gã ngồi dậy, lắc lắc đầu, dường như còn chưa tỉnh táo.
Thấy vậy, Giang Siêu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống chỗ cửa sổ đang mở ra.
Hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Bá Long phát hiện ra dấu vết của mình. Một khi Hoàng Bá Long hét lên, dẫn tới nhiều người bao vây hắn, thì hắn sẽ để lộ thực lực của mình.
Trước khi biết rõ Hoàng Bá Long muốn làm gì thì che giấu thực lực mới là thủ đoạn tự bảo vệ mình tốt nhất.