Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ mới qua vài phút, hơn hai nghìn tên binh cướp tấn công tường thành, chỉ còn mấy trăm người chạy trở lại.

Đa số binh lính đều ở lại trên tường thành và trên đường chạy về, một số tên vẫn còn sống, tay chân bị nổ gãy, đau đớn giãy giụa.

Thấy cảnh máu me bê bết, Tô Miên Miên trên tường thành cảm thấy khó chịu, còn Tô Tiểu Thảo thì sắc mặt trắng bệch nôn mửa dữ dội.

Giang Siêu vỗ nhẹ lưng cô bé, ôm cô bé lên. Hắn không bảo cô bé đi xuống. Muốn sống sót tại thời loạn thế, lúc cần thích ứng thì phải thích ứng.

Nếu không để cô bé biết sự tàn nhẫn của cái thế giới này, thì chắc là cô bé sẽ không thể tự bảo vệ mình và không thể sống sót cho tốt.

Lúc này, Giang Siêu cũng đi vỗ lưng Tô Miên Miên, rồi vuốt nhẹ mái tóc nàng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Tô Miên Miên nhìn lại Giang Siêu, lắc lắc đầu, cố gắng để mình thích ứng cảm giác khó chịu.

Nàng không phải trẻ con. Từ khi biết Giang Siêu đi giết bọn cướp, nàng đã đi hỏi thăm rất nhiều về chiến tranh.

Chiến trường vốn là một nơi tàn nhẫn. Nếu nàng đã quyết định phải bảo vệ tốt thôn Kháo Sơn, thì nàng cần phải thích ứng với chiến trường. Nói đến cùng, nàng không chỉ là bảo vệ mọi người, mà nàng còn bảo vệ sự nghiệp thay Giang Siêu.

Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu đã cùng nhau trải qua nhiều trường hợp thế này, nên Tống Ninh Tuyết cũng đã quen rồi.

Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì mặt mày hơi trắng bệch. Nhưng so với Tô Miên Miên, nàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Rốt cuộc thì nàng đã từng trải qua trận chiến đèo Hàn Cốc. Lại thêm nàng là con gái tri châu, con cháu gia đình quyền quý, đã được thấy cảnh tượng thế này qua sách vở.

Thấy Giang Siêu dịu dàng an ủi Tô Miên Miên, trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ hâm mộ. Nhưng chính nàng cũng lộ vẻ lo lắng nhìn về phía Tô Miên Miên.

Trải qua những ngày ở chung, Tô Miên Miên ngây thơ lương thiện đã làm nàng sinh ra lòng thương xót. Khi biết thân thế thê thảm của Tô Miên Miên, nàng càng thêm đau lòng cho Tô Miên Miên.

Nàng đi lên, nắm chặt tay Tô Miên Miên, gật mạnh đầu với Tô Miên Miên.

Tô Miên Miên gượng cười với nàng, rồi gật đầu tỏ vẻ mình không sao.

Lúc này, dưới tường thành, Trương Thông vẻ mặt âm trầm nhìn lên tường thành, trong mắt tràn đầy giận dữ và không cam lòng.

Lúc này chỉ mới vừa khai chiến thôi mà bên mình đã thiệt hại hơn hai nghìn người, tỷ lệ thua trận lên tới hai mươi phần trăm.

Hắn ta rất muốn tiếp tục phái binh lính tấn công thành. Nhưng mà hắn ta cũng biết kết quả của việc tiếp tục phái binh lính tấn cong thành chính là tăng lên tỷ lệ thua trận.

Có khi chỉ cần một bức tường thành thôn Kháo Sơn là có thể chôn vùi hơn một vạn người mà hắn ta dẫn tới. Bây giờ hắn ta đã hiểu tại sao Giang Siêu lại dám la hét bảo hắn ta đầu hàng.

Thật sự rất khó để phá tường thành thôn Kháo Sơn. Nếu mặt trận máy bắn lôi còn không bị phá hư thì có lẽ có hy vọng.

Dù thế nào thì hắn ta cũng không ngờ rằng kết quả là thế này. Mặt trận máy bắn lôi của hắn ta, thậm chí còn chưa bắn ra được thì đã hỏng hết rồi.

Lúc này, vài tên tướng cướp mới vừa khinh thường thôn Kháo Sơn và Giang Siêu, đều mang vẻ mặt xấu hổ buồn bực nhìn lên tường thành thôn Kháo Sơn. Bọn họ rất muốn tìm cái khe đất để chui vào.

Đây là Giang Siêu mà bọn họ khinh thường. Lúc này mới vừa đánh nhau thôi mà hắn đã làm cho bọn họ tổn thất nặng nề rồi. Bọn họ của hiện giờ như là rơi vào trong hoàn cảnh cực kì bị động.

Hoặc là tiếp tục tấn công vào thành. Hoặc là nghĩ cách phá thành. Nếu không thì bọn họ sẽ bị thôn Kháo Sơn dây dưa đến chết hết ở đây.

“Đại đương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Một tướng cướp trong đám lên tiếng hỏi.

Cho dù đã trở thành binh cướp, nhưng bọn họ vẫn dùng cách xưng hô trong sơn trại.

“Nên làm gì hả? Tốt nhất là nên nghĩ cách lấy thêm một ít máy bắn lôi và quả thiên lôi. Chỉ có những quả thiên lôi mới có thể phá hư tường thành thôn Kháo Sơn. Nếu không thì không còn cách nào nữa.” Một tên binh cướp khác lên tiếng.

Vài tên cướp khác gật đầu đồng ý.

Ai cũng biết chỉ dựa vào bọn họ là không thể phá được tường thành thôn Kháo Sơn. Dù có thêm người thì cũng chỉ là đi tìm chết. Cách tốt nhất là đi lấy quả thiên lôi lần nữa. Vậy thì bọn họ mới có thứ để mà đấu lại thứ pháo gì đó của Giang Siêu. Nếu không thì muốn tấn công thôn Kháo Sơn là một chuyện không thể nào.

“Lão Lục, ngươi đi cầu viện Vương Đăng huyện An Ninh, bảo hắn ta đi chỗ Bằng Ma Vương huyện An Khánh lấy thêm quả thiên lôi tới đây. Nếu hắn ta dám bằng mặt không bằng lòng thì ngươi hãy làm thịt hắn ta rồi tự mình đi tìm Bằng Ma Vương.” Trương Thông nói với một tên tướng lãnh.


“Nhưng mà đại đương gia, Vương Đăng là cấp dưới của quốc công, nếu giết hắn ta thì có làm cho quốc công không vui hay không?” Một tên tướng lãnh khác lo lắng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK