Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những quân Con Cháu này chắc là đã nấp ở trong đường hầm phía sau từ trước, bọn họ đang chờ thời cơ, vả lại, tình hình chiến sự bên này cũng không cần bọn họ xuất hiện.

Vì thế, đến giờ Trần Nhân cũng không biết đằng sau vẫn còn nhiều quân Con Cháu như này, thế tính ra e là quân Con Cháu phải có hơn bảy nghìn quân rồi.

Tin này hoàn toàn không khớp với tin của tình báo. Nhưng cho dù quân Con Cháu có hơn bảy nghìn người, Trần Nhân cũng cảm thấy mình sẽ không thua, cho dù kỵ binh của bọn họ không có chiến mã, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không yếu.

Lại thêm việc bây giờ đã tấn công được vào trận địa của quân Con Cháu, chỉ cần cầm cự được một lúc trong trận địa đấy thì chắc chắn có thể lấy được đủ thời gian cho đội quân tiếp theo tiến công vào.

Nhưng mà, hắn ta nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chỉ có điều hắn ta tưởng tượng đẹp quá thôi, vào khoảnh khắc ba nghìn binh sĩ của quân Con Cháu lao về phía kỵ binh, song phương đánh nhau, kỵ binh của Bình Nhạc quân nằm ở thế bị tàn sát.

Cho dù kỵ binh của Bình Nhạc quân có tận năm nghìn quân, nhưng đối mặt với ba nghìn quân Con Cháu thì hoàn toàn không thể chống trả được. Chiến lực của quân Con Cháu phải dùng từ khủng bố để hình dung.

Tay giơ đao lên chém xuống, kỵ binh của Bình Nhạc quân liền bị giết một người. Mới đánh chưa đến vài phút, kỵ binh Bình Nhạc quân đã bị đánh cho sợ mất mật. Nhưng đợi đến khi bọn họ muốn bỏ chạy, bọn họ lại nhận ra rằng mình đã bị quân Con Cháu bao vây.

Bốn nghìn quân Con Cháu ở tiền phương, có hơn một nghìn người được phân tới bao vây đội kỵ binh. Những kỵ binh Bình Nhạc quân còn lại chỉ có thể bị đối phương tàn sát một chiều.

Có kỵ binh muốn đầu hàng, quân Con Cháu hô tước khí giới sẽ không giết, bọn họ lập tức ném vũ khí trên tay xuống, ngoan ngoãn nằm úp xuống đất.

Năm nghìn kỵ binh đã bị giết hơn ba nghìn, hơn một nghìn kỵ binh còn lại đều trở thành tù binh, còn phần lớn chiến mã thì bị rơi xuống đường hầm không dậy được, một số chiến mã không sa bẫy thì chạy về đằng thôn Kháo Sơn.

Nhưng rất nhanh đã bị quân Con Cháu không biết chui từ đâu ra bắt lại.

Trần Nhân nhìn thấy cảnh này, trong mắt chỉ còn lại thảng thốt và khó tin, còn có cả cảm giác bất lực sâu đậm nữa. Hắn ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng đứng trước đội quân Con Cháu, quân đội của mình lại không chịu nổi một kích như này.

Nhưng mà, nhìn hơn hai vạn Bình Nhạc quân còn lại vẫn đang đánh vào phòng tuyến của quân Con Cháu, ánh mắt hắn ta tràn đầy hy vọng, có lẽ hắn ta vẫn còn cơ hội.

Nhưng ngay lúc hắn ta đang nghĩ vậy, đột nhiên, hai bên truyền đến tiếng hô giết, theo đó là những quả hỏa lôi bất ngờ bay vào khu trung tâm. Trong chớp mắt, lại có một trận kêu rên thảm thiết vang lên.

Lần này, hơn hai vạn quân của hắn ta đã hoàn toàn rối loạn. Cùng lúc đó, lại có mấy vạn quân Con Cháu xông ra từ hai phía, áp sát về phía bọn hắn.

Nhìn quân Con Cháu hai bên như thần binh trên trời hạ xuống, Trần Nhân lập tức sợ choáng váng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin và khiếp sợ. Sao có thể chứ?

Không phải quân Con Cháu chỉ chưa tới năm nghìn người sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nhiều người như vậy? Nơi này ít nhất cũng phải có đến hai vạn quân.

Hơn nữa, phòng tuyến phía trước cũng có khoảng một vạn. Quân Con Cháu có tới ba vạn người, thế này thì đánh thế nào được? Trần Nhân thầm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng xoay người muốn cưỡi ngựa chạy trốn.

Quân cận vệ dưới trướng hắn ta che chở cho hắn ta chạy thoát khỏi vòng vây.

Gia Luật Thanh đã chạy xa lâu rồi, khi Bình Nhạc quân bắt đầu tấn công quân Con Cháu, hắn ta đã chạy rồi.

Nhìn Gia Luật Thanh đã chạy rất xa trước mặt, trong mắt Trần Nhân tràn ngập phẫn nộ và sát ý. Sao hắn ta lại quên mất tên này chứ?

Bây giờ hay rồi, tên này chạy thoát trước, còn mình lại không biết có thể trốn được hay không. Quân Con Cháu phía trước đã vây kín, không có khả năng chạy trốn nữa rồi!

Mặc kệ thế nào, Trần Nhân cũng phải chạy thoát cho bằng được. Hắn ta là chủ soái của Bình Nhạc quân, nếu hắn ta bị bắt hoặc bị giết thì Bình Nhạc quân sẽ không có người chỉ huy.

Hắn ta ra sức thúc ngựa muốn lao ra khỏi vòng vây, đáng tiếc là tốc độ của quân Con Cháu còn nhanh hơn cả hắn ta. Hoả lôi đánh vào đội quân này của hắn bùm bùm không ngừng, chiến mã giật mình hất Trần Nhân xuống khỏi yên ngựa.

Một bộ phận lớn chiến mã bắt đầu trốn đi. Những quân cận vệ đó thấy cảnh này, vội vàng đánh quân Con Cháu. Bọn họ muốn bám trụ quân Con Cháu để cho Trần Nhân có cơ hội chạy trốn.


Nhưng những quân cận vệ này ở trước mặt quân Con Cháu thực ra là chẳng chịu nổi một kích. Trong giây lát so đấu, quân cận vệ bị chém chết gần một nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK