Tuy nhiên, Tiêu Sách dường như đã quên mất, hỏa thiên lôi trừ bỏ lực sát thương còn có tiếng vang kinh người. Ngựa chiến sợ nhất chính là loại tiếng vang này.
Nếu như ngựa chiến đã quen với tiếng pháo, có thể sẽ không bị kinh sợ, nhưng nếu ngựa chiến lần đầu được nghe tiếng pháo nổ, chắc chắn sẽ hoảng hốt lo sợ, không tìm được phương hướng.
Ngay khi Tiêu Sách đang chờ đội kỵ binh của mình đến thể hiện sức mạnh, đạn pháo và trúc lôi đã được đánh đến dày đặc, dù là hai nghìn kỵ binh đã phân tán ra vẫn bị nổ chết không ít.
Phần lớn ngựa chiến còn quay đầu chạy, không dám xông lên phía trước, dù là người huấn luyện ngựa thuần thục cũng không thể khống chế được ngựa chiến đã sợ mất mật như vậy.
Đội kỵ binh vừa rồi còn khí thế hung hăng, lại nhanh chóng loạn hết cả lên, dù bọn họ dùng hết sức mình để ổn định ngựa chiến, nhưng khi đạn pháo và trúc lôi nổ không ngừng, ngựa chiến chạy loạn càng nhiều hơn.
Hầu hết ngựa chiến càng bỏ chạy về thành, chỉ có một số nhỏ ngựa chiến bị chủ nhân điều khiển, bắt buộc chạy về phía quân Con Cháu bên Giang Siêu.
Đáng tiếc, đội kỵ binh và ngựa chiến xông đến không đủ năm trăm người. Đối diện với quân Con Cháu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn còn không đủ để đưa đồ ăn cho họ.
Không chỉ có ngựa chiến bị đâm chết, kỵ binh cũng bị quân Con Cháu phanh thân ngay lập tức.
Trên tường thành, một đám tướng lãnh Khiết Đan trợn tròn mắt nhìn, bây giờ bọn họ mới hiểu được, sức chiến đấu có một không hai của quân Con Cháu là như thế nào rồi.
Hành động chỉnh tề, tấn công có sắp xếp thứ tự động tác, lại thêm chiến thuật phối hợp khăng khít nữa, quân đội như vậy, có thể không mạnh sao?
Hơn nữa, dù chỉ có mấy trăm người đội kỵ binh tiến lên, nhưng phải biết là kỵ binh có lợi thế hơn rất nhiều so với bộ binh, có đôi khi, chỉ cần một hai trăm kỵ binh đã có thể giải quyết được hai, ba ngàn bộ binh.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là ngay cả năm trăm kỵ binh xông tới cũng bị quân Con Cháu giết sạch trong nháy mắt.
Tiêu Sách lúc này mới nhận ra mình đã quá coi thường quân Con Cháu, dù gã vô cùng phẫn nộ Giang Siêu nhưng vẫn phải hạ lệnh rút lui.
Nhưng cứ rút lui như vậy, gã thật sự không cam tâm. Gã quay đầu giận dữ hét với tướng lãnh Khiết Đan trên tường thành: "Toàn quân tấn công, giết bọn hắn cho bản tướng!"
Đội kỵ binh vì ngựa chiến kinh hãi mà không thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu vốn nên có, vậy chỉ còn cách dùng các binh chủng khác, đặc biệt là binh dùng thương. Đương nhiên, còn cả binh dùng cung nữa.
Tướng lãnh Khiết Đan trên tường thành nghe vậy, vội vàng lao xuống dưới tường thành, nhanh chóng dẫn theo toàn bộ đội bộ binh chạy ra ngoài thành.
Bọn họ không chỉ muốn cứu Tiêu Sách về, còn muốn nhân cơ hội này trực tiếp nghiền sát quân Con Cháu.
Hai nghìn quân Con Cháu, bọn họ cũng không tin dựa vào năm nghìn Khiết Đan quân mà giết không chết.
Khi bọn họ lao đến, thỉnh thoảng lại có hỏa thiên lôi rơi xuống từ phía quân Con Cháu, loại hỏa thiên lôi chỉ cần chạm đất là nổ như vậy gây ra thương vong cả mảng cho Khiết Đan quân.
Lúc đầu, Khiết Đan quân bị hỏa thiên lôi làm giận dữ, đều như không cần mạng mà lao về hướng trận địa của quân Con Cháu.
Nhưng dù như vậy, đạn pháo và trúc lôi cũng tạo thành thương tổn không thể đo lường đối với Khiết Đan quân. Dù bọn họ và quân Con Cháu chỉ cách nhau không quá ba bốn dặm.
Đó là hơn hai nghìn mét, nếu chạy hết sức, đoán chừng chỉ cần hai ba phút là có thể chạy đến bên cạnh.
Nhưng khoảng cách ngắn như vậy, Khiết Đan quân lại chạy mười mấy phút cũng chưa chạy được xa lắm, sức mạnh của đạn pháo và trúc lôi ép bọn hắn đến không thể ngóc đầu lên được.
Bọn họ có hung hăng không sợ chết, cũng dần dần bị thương vong do đạn pháo và trúc lôi gây ra làm cho run sợ. Sự giận dữ cũng chuyển thành sự sợ hãi.
Hơn năm nghìn người Khiết Đan quân, lại chỉ có mấy trăm người chạy đến phía trước quân Con Cháu. Đáng tiếc, số lượng Khiết Đan quân này chỉ đủ để làm đồ ăn cho quân Con Cháu.
quân Con Cháu phối hợp nhịp nhàng và hành động nhất trí với nhau, cứ như máy gặt , những nơi họ đi qua, Khiết Đan quân cũng biến thành những hạt thóc đang chờ gặt vậy.