Tuy rằng hắn ta cũng có chút kiêng kỵ chiến lực của quân Con Cháu, nhưng đó cũng chỉ là kiêng kị mà thôi, hơn nữa, chiến lực quân Con Cháu dù sao cũng có chút hữu danh vô thực.
Đầu tiên, có rất nhiều chiến tích hắn ta chỉ nghe nói, cũng không chưa từng tận mắt nhìn thấy, còn còn, một trận chiến với Khiết Đan quân, Giang Siêu chỉ là dùng thủ đoạn để lợi dụng mười hai vạn quân của Tứ đại Châu phủ quân.
Nếu không, hắn muốn diệt Khiết Đan quân cũng không dễ đến như vậy.
Bây giờ bọn họ có tới hai mươi lăm vạn quân, lại còn do chính Năm đại thủ lĩnh bọn họ tự mình ra trận, cho dù dùng nhân số áp cũng có thể đủ để áp chết Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn.
Hắn ta không tin Giang Siêu có thể lợi hại đến mức có thể dùng một ít quân của mình như vậy là có thể đối phó kháng lại được với bọn hắn.
Mọi người nghe hắn ta nói như vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tin tưởng. Đúng lúc này, Gia Luật Thanh ở một bên vẫn chưa hề nói tiếng nào, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Các vị, các ngươi đừng quá sơ suất, chiến lực của đám quân Con Cháu này không nằm ở chỗ quân số, mà nằm ở chỗ bọn họ có những vũ khí tiên tiến kia! Cho dù là có chiến thuật tốt đến đâu, nhiều người đến đâu, thì khi đánh cũng phải chịu chết!”
Từ sau khi Gia Luật Thanh chạy ra từ chiến trường, cuối cùng tìm đến Phương Bách Phật, hắn ta thật sự không cam lòng cứ thế mà thất bại.
Hắn ta còn muốn có được những kỹ thuật binh khí kia từ thôn Kháo Sơn, nếu có thể đem hết tất cả những kỹ thuật đó mang về tộc Khiết Đan, nhất định là sẽ lập công lớn.
Hắn ta lấy lý do trợ giúp cho Phương Bách Phật để lưu tại Vĩnh Nhạc quân. Hắn ta nói hết tất cả những chuyện mà mình biết được cho Phương Bách Phật.
Nhưng sau khi Phương Bách Phật nghe xong thì cũng có chút khinh thường. Hắn ta không tin có thể có những vũ khí mạnh đến mức trong vòng một mét có thể vô hình đả thương người như thế.
Còn về những uy lực hỏa thiên lôi kia của nó, hắn ta càng không tin. Lúc trước hắn ta lại không phải chưa từng nghịch pháo qua.
Pháo giỏi lắm thì cũng chỉ có thể đả thương người, nếu như cách khá xa, hoặc là kịp thời trốn, lực sát thương căn bản là không có mấy.
Nhiều nhất cũng chỉ có cái tiếng nghe mà giật mình thôi.
Điều hắn ta có thể nghĩ đến là, có khả năng là do tiếng pháo rất lớn kia dọa đến binh lính của Bình Nhạc quân, thế nên mới làm cho Bình Nhạc quân bị bại trận.
Hắn ta muốn biết nhất là chiến lực thật sự của quân Con Cháu như thế nào, và các loại kỹ thuật có thể làm giàu ở trong thôn Kháo Sơn kia.
Ví dụ như ngành dệt, còn có ngành luyện sắt, thuật luyện sắt luyện binh khí có thể luyện ra được binh khí mạnh như thần binh, hắn ta hướng về nó nhất.
Còn về phần những thủ lĩnh của thế lực khác kia, bọn họ cũng có chút hướng về kỹ thuật bậc lửa lôi, mà bọn hắn cũng giống với Phương Bách Phật, cũng hướng về những kỹ thuật khác trong thôn Kháo Sơn.
Đặc biệt là thuật luyện sắt, vũ khí có thể cắt sắt gọt kim, đối với chủ soái đang trong lúc thiếu thốn vũ khí thì có lực hấp dẫn nhất.
“Gia Luật Thanh, ngươi đừng quá quá sợ hãi, nhân số của chúng ta rất nhiều, một chút hỏa thiên lôi này, còn không thể uy hiếp được chúng ta. Ngươi cứ chờ mà xem.”
“Đúng vậy, một cái thôn Kháo Sơn nho nhỏ mà thôi, chúng ta thích thì có thể san bằng nó!”
“Đến lúc đó, Gia Luật Thanh ngươi cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn!”
“Ha ha……”
Trong mắt của một đám thủ lĩnh hiện lên vẻ đắc ý, lời Phương Bách Phật nói làm cho bọn họ không chỉ khôi phục lại được ý chí chiến đấu, còn khiến cho bọn họ trở nên tự đại hơn.
Gia Luật Thanh nghe vậy thì kinh ngạc, đám người này mới ban nãy còn đang lo lắng chiến lực của quân Con Cháu, sao nhanh như thế mà trở nên kiêu ngạo như vậy.
Hắn ta rất muốn gào lên một tiếng với đám người ngu ngốc này: “Mẹ kiếp, các ngươi có thể đừng có tự đại như thế được không, chờ tới khi các ngươi gặp phải quân Con Cháu thì sẽ biết bọn họ khủng bố đến nhường nào.”
Nhưng hắn ta cũng không dám nói những lời này, không có cách nào, nếu hắn nói ra những lời này, có lẽ còn bị những tên trước mắt này phỉ nhổ lại hết.