Chương 50: Sự trả thù của Trấn Quốc công
Hiện giờ hắn có gần chín trăm tên cấp dưới. Đã đến lúc phải lựa chọn ra một đám tỉnh anh rồi.
Hắn sẽ huấn luyện bọn họ thành lính đặc chủng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, thậm chí ngay cả gián điệp cũng cần phải huấn luyện.
Trong tương lai, hắn chỉ cần thả bọn họ ra khắp thiên hạ, thì khắp thiên hạ đều có tai mắt của hắn.
Hắn định thành lập một mạng lưới tình báo trải dài khắp thiên hạ. Dù sao thì hắn cũng từng làm việc này ở kiếp trước, nên biết được tầm quan trọng của nó đối vớỉ chiến tranh và quốc gia.
Phủ Trấn Quốc công ở kinh thành.
Trấn Quốc công Trịnh An nổi điên đập phá đồ đạc trong thư phòng, gào lên: “Tống Ninh Tuyết, ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô! Còn cả thằng nhãi Giang Siêu kia nữa, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, còn dám động con trai cưng của ta, ta muốn hắn phải trả giá lớn!”
Sau khi nghe nói con trai bị Tống Ninh Tuyết đánh gãy chân và một đám cướp bị giết, ông ta suýt chút nữa lao tới huyện An Ninh giết chết Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu ngay tại chỗ.
Phụ tá bên cạnh thấy vậy thì vội vàng lên tiếng: “Quốc công gia, chuyện này phải bàn kỹ lại mới được, vì một thằng nhãỉ ranh mà làm hỏng kế hoạch lớn của chúng ta là không đáng chút nào. Núi Kê Minh đã bị đánh bại, quốc công gia lại ra tay với Tống Ninh Tuyết và thằng nhãi kia, sẽ làm cho hoàng thượng chú ý đến huyện An Ninh. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới kế hoạch lớn lúc thu hoạch vụ thu thì sẽ mất nhiều hơn được.”
Nghe vậy, Trấn Quốc công từ từ đè nén cơn giận dữ, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, nói: “Chẳng lẽ ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
Nạn trộm cướp huyện An Ninh không chỉ có được sự duy trì của tộc Khiết Đan mà còn có sự duy trì của ông ta. Đám người kia là lợỉ thế để ông ta tranh đoạt thiên hạ trong tương lai.
Con trai ông ta đi nhậm chức trong quân Tĩnh An châu phủ, mặt ngoài là vì Tống Ninh Tuyết, thật ra là vì tiện để liên lạc với năm thế lực cướp.
Vì sao quan binh châu phủ không diệt cướp được? Thật sự là vì sức chiến đấu không cao hay sao?
Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu là vì kẻ đứng sau năm thế lực cướp kia chính là Trấn Quốc công ông ta.
Bây giờ còn chưa tới lúc tạo phản mà đã bị tổn thất một thế lực, làm sao ông ta có thề không bực bội cho được.
Có điều, sau cơn tức giận, ông ta đã bình tĩnh lại. Nếu ông ta thật sự ra tay đối phó hai người kia thì sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta.
Tống Ninh Tuyết không dê chọc, Giang Siêu cũng không dễ giết.
Nếu ông ta thật sự ngầm phái người đi giết Giang Siêu, chưa nói tới việc có giết thành công hay không, chỉ nói tới việc lỡ như chọc giận Tống Ninh Tuyết, Tống Ninh Tuyết gây ầm ĩ tới chỗ hoàng đế, lôi kéo ra nạn trộm cướp, thì tất cả những sắp xếp trước đây của ông ta đêu trở nên vò ích.
Tuy rằng trong lòng còn rất giận dữ, nhưng mà Trấn Quốc công cũng biết tầm quan trọng của sự việc.
Có điều, ông ta thật sự không cam lòng khi dê dàng tha cho Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết.
Phụ tá vội nói với vẻ mặt tàn nhẫn: “Đương nhiên là không thể bỏ qua như vậy rồi. Nếu quốc công gia muốn cho thằng nhãi kia chết thì cũng đơn giản thôi. Hiện giờ huyện An Ninh đang thiếu huyện úy, hay là cứ để cho hắn làm đi. Đến lúc ây, quốc công gia chỉ cần chế tạo ra một ít rắc rối khỉ hắn đang nhậm chức, thì việc làm chết hắn là rất đơn giản. Nếu hắn còn không chết, thì chờ đến khi thu hoạch vụ thu, chúng ta đánh vào huyện An Ninh, sống chết của hắn cũng sẽ nằm trong tay chúng ta.”
Nghe vậy, Trấn Quốc công cười lạnh, cái cách này của phụ tá không tệ lắm.
Ông ta thậm chí không cần tự mình ra tay, chỉ cần mượn tay triều đình, gán ghép tội danh làm việc không xong cho Giang Siêu là có thể công khai giết chết Giang Siêu.
Giết chết Giang Siêu rồi, chỉ còn một mình Tống Ninh Tuyết là không đáng để lo. Đến lúc ấy, ông ta sẽ rất dễ dàng tìm được cơ hội làm chết Tống Ninh Tuyết.
Trấn Quốc công gật đầu, rồi lại nhíu mày nói: “Nhưng hắn không công lao không danh tiếng, sao có thể để hắn lên làm huyện úy
được?J
“Quốc công gia, thuộc hạ từng cho người điều tra rồi, tổ phụ của hắn chính là Tĩnh Biên hầu Giang Lâm. Hoàng thượng đã tha tội cho Tĩnh Biên hầu, còn cảm thấy áy náy vì sự thật năm xưa. Nếu lúc này chúng ta đẩy Giang Siêu ra, cộng thêm sự tiến cử của quốc công gia, thì chắc chắn là hoàng thượng sẽ đồng ý.”
Phụ tá cung kính nói vớỉ Trấn Quốc công. Cái tên Giang Siêu xuất hiện khiến hắn ta nhớ tới chuyện tám năm trước, trải qua điều tra mới phát hiện thân phận thật sự của Giang Siêu.
“Hắn chính là cháu trai của Tĩnh Biên hầu Giang Lâm? Tám năm trước ta không đuổi giết hắn, không ngờ đến hôm nay hắn lại phá hư chuyện tốt của ta, còn làm hại Kỉnh Nhỉ nữa. Tốt lắm! Đúng là tốt lắm! Giang Siêu, ta nhất định sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn!”
Nói đến đây, Trấn Quốc công đứng dậy đi ra ngoài.
Trong quân Tĩnh An, phủ Ninh Châu.
Trịnh Thế Kinh nằm trên giường, chân phải bị cột bởi tấm ván gỗ, đau đến mức mặt mày nhăn nhó, hít hà liên tục.
“Tống Ninh Tuyết, con khốn kiếp này, dám đánh gãy chân bổn thiếu, chờ ngày nào đó bổn thiếu bắt cô, bổn thiếu muốn cô phải trả lại gấp nghìn lần!”
“Trịnh thiếu, ngươi đừng quên kẻ thù của ngươi không chỉ có một mình Tống Ninh Tuyết!” Lúc này, một thanh niên bịt vải trắng nửa bên mặt nói với vẻ tàn nhẫn.
Hắn ta chính là Gia Luật Thanh đã chạy thoát khỏi tay Giang Siêu, bị Giang Siêu chém nửa bên mặt, hận Giang Siêu đến mức đỉnh điểm.
“Hừ… Gia Luật Thanh, bổn thiếu không cần ngươi nhắc nhở, ngươi cứ làm tốt chuyện của mình trước đi. Chắc là con Tống Ninh Tuyết kia đã biết chuyện chúng ta sắp tạo phản. Nếu nàng ta báo với kinh thành thì sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
Trịnh Thế Kỉnh lạnh lùng nhìn lướt qua Gia Luật Thanh, trên mặt lộ vẻ không vui khi bị vạch trần chuyện mất mặt của mình.
Nghe vậy, Gỉa Luật Thanh cũng không nổi giận, chỉ lạnh nhạt mà nói: “Trịnh thiếu yên tâm, nếu Tống Ninh Tuyết thật sự muốn vào kinh thì sẽ tiện cho chúng ta đỉ chặn giết nàng ta. Ve phần bên phía châu phủ, chỉ cần có Trịnh thiếu
ở đây thì tin tức sẽ không truyền tới kỉnh thành được, đúng không? Ta đã thông báo tới các nơi khác rồi, tạm thời không hoạt động, chỉ chờ tới thu hoạch vụ thu mới bắt đầu tạo phản.”
“Có điều, Trịnh thiếu vẫn nên chú ý nhiều đến động tĩnh bên phía châu phủ đỉ, đừng để cho người khác làm hỏng chuyện lớn của chúng ta. Ngoài ra, ta đã sai người đi nghiên cứu mìn tre. Uy lực của nó không tệ, nếu có thể sản xuất với số lượng lớn thì chúng ta sẽ có thêm phần thắng khỉ tạo phản.”
Nói đến đây, trên mặt Gia Luật Thanh lộ ra vẻ vui mừng, và vẻ tàn nhẫn trong mắt cũng đậm hơn vài phần.
Hắn ta từng thấy được uy lực của mìn tre, nên muốn bắt chước làm ra mìn tre.
Mìn tre có thể tăng thêm xác suất thành công khi tạo phản. Đến khỉ ây, chờ hắn ta giết đến huyện An Ninh, hắn ta muốn nhìn xem tên Giang Siêu kia sẽ có vẻ mặt giật mình như thế nào.
Bên phía thôn Kháo Sơn, Giang Siêu vần luôn lo lắng bốn thế lực cướp còn lại sẽ đến trả thù, nên tăng cường các biện pháp an toàn cho thôn Kháo Sơn.
Ngoài ra, sau một thời gian huấn luyện, đám cướp kia đã xem như chính thức quy thuận. Bọn họ ban ngày đỉ huấn luyện, ban đêm đi học lớp văn hóa, cơ bản là đọc và viết.
Ngay cả đám hộ vệ vương phủ và tân bỉnh vừa chiêu mộ cũng đi học lớp văn hóa.
Ngay từ đầu, đám người Lâm Bân là không muốn đi học. Nhưng mà Giang Siêu lại nói nếu ai không muốn đi học thì cứ đỉ ngồi tù đi. Vậy nên dù trong lòng không muốn, mọi người cũng ngoan ngoãn đi học lớp văn hóa.
Tống Ninh Tuyết mời tổng tộng mười sáu vị tiên sình dạy học, đều là những vị hơn năm mươi tuổi.
Đám tiên sinh chịu trách nhiệm dạy biết chữ. Còn các lớp học văn hóa khác do Giang Siêu tự mình đi dạv.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK