Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Siêu không sợ bị buộc tội phản loạn sao? Là tội phản loạn đấy. Từ xưa đến nay, giết hoàng đế là điều cấm kỵ, đặc biệt là khi triều đại chưa đi đến bước sụp đổ.

Giết hoàng đế chính là mưu phản.

Không chỉ Tống Triết không tin, mà toàn bộ cấm vệ quân có mặt tại đó cũng không tin nổi, ai nấy đều ngơ ngác nhìn Giang Siêu. Mọi người cho rằng mình nhìn nhầm rồi.

Hoàng đế Đại Triệu cứ thế băng hà, còn là do ông ta tự tìm đến đường chết nữa. Đám đại thần còn chưa kịp phản ứng lại thì ông ta đã bị chém đầu rồi!

Tô Văn và Tô Yên Nhiên cách đó không xa nhìn Giang Siêu đầy kinh ngạc, một lúc lâu cũng không hồi thần nổi. Bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, cuối cùng Giang Siêu lại giết Tống Triết.

Bọn họ vốn tưởng Giang Siêu không dám giết Tống Triết, cũng không dám động vào ông ta, dù sao đây cũng là tội phản loạn.

Nhưng cũng chính Tống Triết đã buộc Giang Siêu phải giết ông ta. Nếu Tống Triết không ép Giang Siêu hết lần này đến lần khác, không tự chui đầu vào lưới thì có lẽ đã không chết thảm ở đây.

Các vị đại thần không giấu nổi sự khiếp sợ, Mộ Dung Địch và các vị quốc công đều trợn tròn mắt. Bọn họ cứ nghĩ cùng lắm thì Giang Siêu cũng chỉ dạy cho hoàng đế một bài học thôi, đánh bảng hay đánh mông gì đó, ai ngờ Giang Siêu lại quyết đoán như vậy, không cần nhiều lời, chỉ nói với Tống Triết duy nhất một câu rồi kết liễu ông ta!

Thế này thì...

Trịnh An ở bên cạnh hoảng sợ nhìn Giang Siêu, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hối hận, ông ta không ngờ kết quả sẽ thế này.

Ông ta cho rằng Giang Siêu bị áp chế, bị kẹt trong mọi việc mới đúng, dù có bị họ ức hiếp thì cũng chỉ có thể chịu đựng thôi. Nếu không thì ông ta và Tống Triết cũng không dám lớn lối như thế.

Nhưng ông ta không thể nào ngờ, Giang Siêu lại tàn nhẫn đến thế, cũng không ngờ hắn lại quả quyết đến thế.

Chẳng lẽ Giang Siêu không biết xung quanh có tám ngàn cấm vệ quân sao? Giết hoàng đế rồi, nếu hôm nay còn thả hắn đi, có lẽ những cấm vệ quân này cũng đừng mong sống được.

Dù có là ông ta thì ông ta cũng không dám giết hoàng đế trắng trợn như thế, muốn giết cũng chỉ dám ám sát mà thôi!

Hoàng đế chết rồi, Trịnh An biết tiếp theo sẽ đến lượt mình. Ông ta hốt hoảng, vội vàng nói với Giang Siêu:

“Giang công gia, Giang Siêu, ta và ông nội ngươi cũng xem như bạn bà, chúng ta nói chuyện tử tế đi. Nếu ngươi muốn rời khỏi kinh thành, Trịnh mỗ sẽ đích thân tiễn ngươi ra khỏi thành. Chúng ta nói chuyện tử tế đi!”

Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, Trịnh An không quan tâm được nhiều nữa, lập tức thay đổi sắc mặt. Dù ông ta không nói ra câu xin tha, nhưng ý của ông ta cũng không khác gì xin tha.

Có điều, Giang Siêu thản nhiên nhìn Trịnh An, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười buốt giá: “Trịnh An, giờ ngươi mới nhớ ngươi và ông nội ta là bạn sao? Ông nội ta có người bạn như ngươi, chắc là chuyện xấu hổ nhất đời rồi.”

“Có phải ngươi quên ông nội ta chết thế nào không? Là do ngươi ban cho đó!”

Giang Siêu không hiểu nổi, sao Trịnh An lại có thể vô liêm sỉ tới mức này, vẫn còn nhắc tới ông nội hắn với hắn được. Năm xưa nếu Trịnh An không cấu kết với tộc Khiết Đan, sao ông nội hắn lại chết cơ chứ.

Trịnh An nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng lại, cũng vô cùng hối hạ. Ông ta há miệng, định biện minh cho mình.

Trong lòng ông ta tràn đầy hối hận, sớm biết có kết cục này, ông ta đã không nên tới, ông ta đâu có nghĩ Giang Siêu lại lợi hại đến mức này chứ.

Hộ vệ của hoàng đế không làm gì được Giang Siêu và hộ vệ của hắn, trăm cấm vệ quân tinh nhuệ cũng bị giết cho sợ vỡ mật.

“Giang công gia, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, chúng ta có gì từ từ nói… Đừng giết ta…” Rốt cuộc Trịnh An cũng không nhịn được nữa mà mở miệng xin tha.

Thậm chí ông ta đã xoay người muốn lao xuống dưới. Trước khi ông ta làm quốc công cũng có chút võ công, có vẻ là Minh Kình đỉnh phong.

Tuy nhiên, các hộ vệ của Giang Siêu đều có thực lực Ám Kình trở lên, họ được Giang Siêu phí tâm đào tạo, sao Trịnh An có thể là đối thủ của họ cơ chứ.

Ngay lập tức, Trịnh An bị các hộ vệ bắt được. Nhìn Giang Siêu từ từ đi tới, Trịnh An sợ hãi trắng cả mặt, vội vàng uy hiếp hắn:

“Giang Siêu, ngươi dám động vào ta, đừng quên, tình cảnh của ngươi bây giờ, ở đây có tám ngàn cấm vệ quân, trong tay thế tử của bổn công gia cũng có năm mươi vạn trọng binh ở biên ải. Ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK