Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.
Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.
Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.
“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.
Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.
Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.
“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”
Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.
Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.
“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.
“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”
Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.
Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thằng nhãi này lại cảm động thế kia.
“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho ta, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu…”
Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.
“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta… ăn ngon lắm…”
Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.
Nghe vậy, Giang Siêu vỗ vỗ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.
Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.
Lúc này, hai người bắt đầu yên lặng, khoảng hơn mười phút sau thì ăn cơm xong. Khi nha hoàn tới dọn bàn, Mộ Dung Minh Hiên dẫn Giang Siêu ra ngoài.
Bọn họ vừa đi không được bao lâu thì Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đi tới đây.
Không thấy Giang Siêu, Mộ Dung Chỉ Tình hơi thay đổi ánh mắt, hỏi nha hoàn: “Giang tiên sinh đâu rồi?”
“Thưa tiểu thư, Giang tiên sinh và thiếu gia đi ra ngoài, mới vừa đi không bao lâu…” Nha hoàn vội vàng trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Tình lập tức nhíu mày, trong mắt mơ hồ lộ ra giận dữ.
Nàng ta vốn định tới đây để bàn về vấn đề học tập tiếp theo của đệ đệ. Mẫu thân đã giao hết quyền phụ trách cho nàng ta.
Nào ngờ Giang Siêu vừa đến trong phủ đã cùng đệ đệ nàng ta ra ngoài vào buổi tối.
Đệ đệ nàng ta chính là quen với việc ăn chơi đàng điếm, ra ngoài vào buổi tối không phải đi thanh lâu thì chính là đi đánh bạc.
Không cần nói cũng biết là Giang Siêu theo đệ đệ nàng ta ra ngoài chơi bời. Vậy mà nàng ta còn định bảo Giang Siêu dạy dỗ đệ đệ nàng ta cho tốt.
Nào ngờ Giang Siêu lại dạy dỗ theo kiểu hùa theo đệ đệ nàng ta ra ngoài chơi đùa. Nếu vậy thì sao đệ đệ nàng ta có thể tốt lên được?
Tuy rằng nàng ta kính nể tài văn chương của Giang Siêu, nhưng nếu nhân phẩm Giang Siêu không tốt, thì nàng ta thà rằng không mời một vị lão sư như vậy.
Tống Ninh Tuyết thấy vẻ mặt lạnh băng của Mộ Dung Chỉ Tình thì thầm hô thôi xong, lần này phiền phức rồi.
Vị biểu tỷ này của mình cực kì căm ghét đàn ông tính tình tồi tệ. Nếu để nàng ta hiểu lầm Giang Siêu thì chắc là Giang Siêu không được làm lão sư nữa.
Nàng có chút lo lắng về chuyện sẽ xảy ra khi Giang Siêu quay về. Thật ra nàng cũng cảm thấy khó hiểu, Giang Siêu lúc nào cũng làm việc có chừng mực, sao có thể vừa vào phủ liền ra ngoài với Mộ Dung Minh Hiên được chứ?
Nàng cứ cảm thấy là có chuyện gì đó xảy ra rồi. Thấy vẻ mặt khó coi của biểu tỷ, nàng vội vàng nói: “Chỉ Tình tỷ, chắc là Giang tiên sinh có việc gì đó mới ra ngoài với Minh Hiên, hay là chúng ta đợi bọn họ trở về, hỏi rõ rồi lại nói.”
Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn biểu muội một cái rồi gật đầu.
Dù cho nàng ta cảm thấy vị tiên sinh kia không đáng tin, thì nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện phán xét.
Hay là cứ đợi bọn họ về đi, hỏi tình huống rồi lại nói. Hơn nữa, nàng ta cũng phải tin tưởng ánh mắt của biểu muội mình.
Bên này, hai tỷ muội định chờ Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên trở về. Bên kia, Mộ Dung Minh Hiên dẫn Giang Siêu đi gặp bốn người còn lại rồi cùng nhau chạy tới Minh Nguyệt Lâu.
Tên thanh niên đổ xúc xắc với Giang Siêu lúc sáng phụ trách hẹn đánh cuộc. Hắn ta tên Lục Minh, phụ thân là tuần kiểm, cấp dưới của tri phủ.
Phụ thân ba người còn lại cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên. Chính vì vậy nên năm người bọn họ mới trở thành bạn tốt.
Lục Minh lớn tuổi nhất, năm nay hai mươi tuổi. Nhưng trong năm người bọn họ, bởi vì phụ thân Mộ Dung Minh Hiên có chức quan lớn nhất, cho nên ai cũng coi Mộ Dung Minh Hiên là trung tâm.
Lần đánh cuộc này còn có thêm một số con cháu nhà thương nhân và quan viên, chính là quan nhị đại và phú nhị đại.
Trong nhà đám nhị đại kia đều có tiền, có thể tùy tiện lấy ra được vài nghìn lượng, hàng chục hàng trăm người đánh cuộc, tiền đánh cuộc có thể lên tới trăm vạn lượng.
Nếu Mộ Dung Minh Hiên có thể thắng được tiền của đám người kia thì có thể trả hết số nợ mười vạn lượng bạc.
Lúc sáng mới vào sân, bọn họ đang bàn về trận đánh cuộc này. Chẳng qua là khi ấy bọn họ hẹn nhau tại tửu lầu bên cạnh Minh Nguyệt Lâu.
Không ngờ tới buổi tối lại biến thành Minh Nguyệt Lâu.
“Minh Hiên, nghe nói đêm nay hoa khôi Thủy Linh Lung của Minh Nguyệt Lâu muốn dùng thơ kết bạn để mời khách lên màn. Nếu có thể đáp đúng vấn đề của nàng, làm nàng vừa lòng, thì có thể đi vào màn.”
Đám người đi về phía Minh Nguyệt Lâu, Lục Minh vừa đi vừa nói với Mộ Dung Minh Hiên: “Đêm qua cô nàng kia làm ngươi mất mặt. Hôm nay vừa lúc có sư phụ ngươi ở đây, chúng ta phải đòi mặt mũi lại mới được.”
Một người khác cũng nói theo: “Đúng vậy, từ khi nàng ta vào Minh Nguyệt Lâu, chưa từng có ai có thể trở thành khách lên màn nàng ta, lần này để cho sư phụ ngươi phá kỷ lục này đi.”