Nghe vậy, Mộ Dung Cung nhìn chằm chằm Trịnh Tín, nhìn đến khi đối phương chột dạ, mới quay người đi lên phía trước.
Lão Ngũ và hai vị tướng lãnh muốn đi theo nhưng lại bị tướng lãnh cấp dưới của Trịnh Tín ngăn cản.
Bên phía Trịnh Tín có mười gã tướng lãnh, không phải ai cũng muốn đi lên ngăn cản, chỉ có bốn gà là nhiệt tình ngăn cản, còn lại đều có vẻ hơi do dự.
Dọc đường đến lều chính có khá nhiều binh lính đứng hai bên. Một luồng khí thế hơn người đổ về phía Giang Siêu và Mộ Dung Cung.
Thấy đám người lão Ngũ bị ngăn cản, bốn gã tướng lãnh kia chạy nhanh tới, nhìn ba người lão Ngũ với ý cười chế giễu.
Trong mắt lão ngũ và hai vị tướng lãnh tràn đầy vẻ lo lắng. Nhưng bọn họ lại không thể làm trái ý của Mộ Dung Cung.
Bọn họ hy vọng Mộ Dung Cung có thể bình an đi ra, đồng thời hy vọng Giang Siêu có thể bảo vệ được Mộ Dung Cung.
Giang Siêu theo Mộ Dung Cung đi về phía lều chính. Nhìn Mộ Dung Cung đang đi với vẻ mặt bình tĩnh, hắn không biết ông ta lấy đâu ra tự tin mà dám gửi sự sống của ông ta lên tay hắn.
Có thể là ông ta muốn để mình giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt. Hoặc có thể là ông ta rất tin tưởng chỉ với năng lực của Giang Siêu là cũng đủ để giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.
Nếu Giang Siêu không giải quyết được thì chắc là bọn họ sẽ chết ở đây.
Cứ như vậy, một hàng bảy người đi vào lều của Trịnh Tín. Bọn họ vừa bước vào liều, bốn gã tướng lãnh vội vàng chia ra bốn hướng bao vây Mộ Dung Cung.
Trịnh Tín quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Cung, vẻ mặt từ cung kính lập tức chuyển sang khinh thường chế giễu.
“Mộ Dung Cung, lá gan của ngươi đúng là lớn thật, ngươi cảm thấy bổn tướng không dám giết ngươi hay là ngươi cho rằng mình có thể sống rời khỏi tây doanh?”
Hắn ta bước lại gần, nhìn Mộ Dung Cung với vẻ trêu ghẹo, mở miệng ra là gọi tên Mộ Dung Cung.
“Bổn tướng vốn chưa nghĩ tới chuyện giết ngươi. Có điều, ngươi bắt công tử nhà bổn tướng, bổn tướng biết ngươi muốn làm gì, đã vậy thì bổn tướng ra tay trước sẽ tốt hơn.”
“Muốn trách thì trách ngươi quá ngốc, quá tự cho là đúng, dám một mình đến đây, ha ha… coi như giúp bổn tướng giảm bớt rất nhiều phiền phức.”
Hắn ta đắc ý cười to, sát ý trong mắt càng ngày càng đệm.
Có điều, Mộ Dung Cung nghe vậy, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, nói: “Trịnh Tín, ai nói ta một mình đến đây? Chẳng lẽ sư gia của ta không phải là người hả?”
Ôn Mộ Dung Cung vừa dứt lời, trên mặt Trịnh Tín lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn ta quay đầu nhìn Giang Siêu, nói: “Ha ha… Mộ Dung Cung, vậy mà ngươi cũng nói được ra miệng, chính ngươi chịu chết còn chưa đủ, một hai phải dẫn theo một người chôn cùng, không biết phải nói ngươi như thế nào nữa. Ngươi là sắp chết cũng muốn hại người mới vừa lòng hả?”
Trịnh Tín cười to, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt trần đầy vẻ khinh thường và chế giễu. Ở trong mắt hắn ta, Giang Siêu chỉ là một tên cùi bắp sắp chết mà thôi.
“Ồ, thế hả? Chưa biết là ai đi chịu chết đâu!” Nghe vậy, Mộ Dung Cung lạnh nhạt nhìn Trịnh Tín, giọng điệu có chút là lạ.
Trịnh Tín lại cười giễu cợt, nói: “Để bổn tướng xem là ai chịu chết…”
Dứt lời, hắn ta mở miệng định ra lệnh cho cấp dưới giết Mộ Dung Cung. Nhưng hắn ta còn chưa thốt ra lời, thì thấy Giang Siêu đứng bên cạnh Giang Siêu đột nhiên có động tác.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta, Giang Siêu đi tới trước mặt hắn ta, đồng thời rút đao trên người tướng lãnh bên cạnh.
Sau đó, Giang Siêu cầm đao lập tức chém đầu Trịnh Tín, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác, đầu Trịnh Tín đã bị một đao chém đứt, bay qua một bên liều.
Mọi người lập tức ngây người, trong nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức mọi người chưa kịp hồi hồn.
Trịnh Tín không biết mình chết thế nào. Có lẽ đến chết hắn ta cũng sẽ không tin rằng tên sư gia mà hắn ta coi thường lại là bùa đòi mạng của hắn ta.
Bốn gã tướng lãnh hồi hồn lại, định đánh về phía Giang Siêu. Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay, thì Giang Siêu đã như ma quỷ mà lướt nhanh lên trước.
Thanh đao lập tức xẹt qua cổ bọn họ. Lần này, Giang Siêu không dùng đao để chém.
Tuy rằng chém sẽ sảng khoái hơn, nhưng mà nó quá tốn thời gian, không bằng trực tiếp cắt đứt động mạch chính trên cổ cho nhanh.
Chờ khi Giang Siêu trở lại bên cạnh Mộ Dung Cung, bốn gã tướng lãnh bụm cổ mình lại, hoảng sợ nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, thân thể run rẩy ngã xuống.
Bọn họ không thể nào ngờ được rằng năm người bên phía mình lại bị Giang Siêu im hơi lặng tiếng giết chết.
Nếu bàn về thủ đoạn ám sát, Giang Siêu tự nhận thứ hai, không ai dám tự nhận thứ nhất. Đừng nói là năm gã tướng lãnh, dù có là mười người thì Giang Siêu cũng có thể giết chết bọn họ trong thời gian ngắn.
“Bá phụ, ngươi đúng là làm khó ta, may là ta không làm ngươi thất vọng, bằng không hôm nay sẽ bị ngươi hố chết tại đây rồi.” Giang Siêu ném đao ra một bên, nói với Mộ Dung Cung bằng giọng điệu có chút giận dỗi.
Mộ Dung Cung vẫn còn đang chấn động ngây người, cả buổi không hồi hồn lại. Ông ta vốn đã đánh giá cao năng lực của Giang Siêu.
Ôn ta tin rằng Giang Siêu có thể bảo vệ được ông ta, thậm chí dẫn ông ta an toàn ra khỏi đây. Nhưng mà ông ta nào ngờ Giang Siêu chỉ dùng không đến mười giây là giải quyết xong chuyện.
Năm người mới vừa tung tăng nhảy nhót lập tức biến thành năm thi thể. Có một thi thể trong số năm thi thể kia còn không có đầu.
Ông ta hồi hồn lại, cười khổ nhìn Giang Siêu, trong lòng lại cảm thấy may mắn.
May mắn là mình có tác dụng với thằng nhãi này. Nếu mình vô dùng thì không biết Giang Siêu có giết mình như giết năm con gà trước mắt hay không.
“Được rồi, bây giờ gọi bọn họ vào đây đi, mọi chuyện đã xong rồi.” Mộ Dung Cung gật đầu nói với Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu quay người ra khỏi lều, nói với lão Ngũ và hai vị tướng lãnh đông danh bên ngoài lều: “Dẫn binh vào đi…”
Hắn vừa dứt lời, lão Ngũ và hai vị tướng lãnh không hề do dự, vội dàng dẫn binh lính đông doanh đi vào tây doanh.
Thấy cảnh này, tướng lãnh tây doanh rất ngạc nhiên. Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, tướng quân nhà mình mới vào doanh trại không bao lâu, sao lại để quân đội đông doanh vào doanh trại vậy?
Bọn họ muốn ngăn cản. Nhưng không có lệnh của Trịnh Tín, bọn họ không tiện ngăn cản, ai biết đây có phải là lệnh của Trịnh Tín hay không.
Rốt cuộc thì Trịnh Tín mới vừa đi vào, lúc này lại không đi ra ngăn cản. Vậy nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng nghìn binh lính đông doanh đi vào tây doanh.
Sau khi quân đội đông doanh vào tây doanh, Giang Siêu gọi lão Ngũ và hai vị tướng lãnh vào lều.
Khi vào lều, thấy cảnh tượng trước mắt, mặt mày lão ngũ và hai vị tướng lãnh tràn đầy vẻ chấn động khó tin. Ánh mắt bọn họ khi nhìn Giang Siêu chỉ còn lại sợ hãi.
Lão Ngũ biết thực lực của Giang Siêu. Bởi vì Giang Siêu không che giấu hơi thở khi gặp ông ta.
Có điều, dù thế nào thì lão Ngũ cũng không thể tin nổi là Giang Siêu lại mạnh đến vậy. Một người chỉ không mười giây là có thể giải quyết được năm người Trịnh Tín. Sao có thể chứ?