Hắn ta hoảng hốt nhìn lại cảnh tượng thê thảm phía sau, rồi lại giận dữ nhìn lên thôn Kháo Sơn phía trước.
Hắn ta vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận. Hắn ta không thể ngờ rằng quân Con Cháu bên thôn Kháo Sơn lại dám ra tay với đám bọn họ.
Cho dù quân Con Cháu không bắn pháo vào ngay bọn họ, nhưng một đợt bắn pháo ra oai kia cũng đã làm huynh đệ bọn họ bị thương.
“Các ngươi thật to gan, dám ra tay với khâm sai triều đình… Các ngươi muốn bị giết chín tộc hay sao!”
Dương Lâm tức muốn hộc máu hét lên với Đông Ly Ưng và đám quân Con Cháu.
Nếu có thể, hắn ta rất muốn xông lên chém hết quân Con Cháu trước mắt.
Chỉ là pháo nổ mới vừa bắn lại đây khiến hắn ta sợ hãi. Dù cho hắn ta có tự tin hơn nữa về đội kỵ binh của mình, thì khi đối mặt với pháo có uy lực ghê người thế kia, chỉ cần vài đợt bắn phá là có thể nổ chết hết kỵ binh của bọn họ.
Lúc này hắn ta mới biết vì sao quân Con Cháu lại có sức chiến đấu cực cao. Có loại vũ khí đáng sợ này, lo gì không đánh thắng được trận?
Cho dù là một tướng lãnh ngu ngốc, hoặc là một đám binh lính rời rạc, thì cũng có thể trở thành một đội quân trăm trận trăm thắng khi có được loại vũ khí ghê người kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta dâng trào nhiệt huyết. Nếu có thể khống chế quân Con Cháu, thì sẽ tương đương với việc khống chế vũ khí đáng sợ.
Lúc này, hắn ta càng thêm quyết tâm thu phục quân Con Cháu.
“Giết chín tộc bọn ta hả? Ta nói này vị khâm sai giả kia, có phải là ngươi coi trọng mình quá rồi không? Đừng nói ngươi không phải khâm sai, dù ngươi có là khâm sai thì sao chứ, bọn ta có ra tay với ngươi đâu, chỉ là bắn nhầm pháo mà thôi, ngươi dám nói không đúng đi? Nếu bọn ta thật sự muốn ra tay với ngươi, thì ngươi cảm thấy mình có thể còn sống mà nói chuyện với ta không?” Đông Ly Ưng nhìn Dương Lâm với ánh mắt chế giễu.
Dương Lâm ngạc nhiên với lời nói của Đông Ly Ưng, cả buổi không hồi hồn lại được.
Dương Lâm mở miệng định trả đũa, lại không biết nên trả đũa thế nào.
Hắn ta nghĩ một lúc lâu, mới nhả ra được một câu: “Đánh rắm, bổn tướng quân chính khâm sai, là khâm sai do hoàng thượng ban chức, sao ngươi lại dám nói…”
Hắn ta cố gắng giải thích, mặt mày đã không còn vẻ kiêu ngạo đắc ý vừa rồi.
Chỉ là lúc hắn ta đang giải thích, hắn ta thấy Đông Ly Ưng phất tay với pháo binh.
“Hắn ồn áo quá, bắn thêm vài pháo cho hắn yên tĩnh chút đi…”
Vài tên pháo binh nghe vậy thì vội vàng bắn ba pháo ra ngoài. Ầm… ầm… ầm… ba tiếng nổ lớn vang lên, đạn pháo rơi xuống phía trước đám kỵ binh lần nữa.
Uy thế ghê người và tiếng nổ rung trời lại khiến ngựa chiến đội kỵ binh hoảng sợ chạy loạn.
Nếu không phải đám kỵ binh dùng hết sức giữ chặt ngựa thì chắc là lúc này đã có rất nhiều kỵ binh rơi xuống ngựa.
“Ngươi…” Dương Lâm cố sức giữ chặt ngựa. Hắn ta giận dữ nhìn về phía Đông Ly Ưng, đôi mắt như tóe lửa. Hắn ta không thể ngờ rằng Đông Ly Ưng lại dám dùng pháo dọa hắn ta thêm một lần nữa.
“Ngươi cái gì ngươi… ngươi còn nói nhảm nữa thì ta sẽ cho nổ chết tên khâm sai giả là ngươi!” Không đợi Dương Lâm nói xong, Đông Ly Ưng đã nói một câu chặn họng Dương Lâm.
Dương Lâm mặt mày đỏ bừng, tức giận chỉ vào Đông Ly Ưng, cả buổi không thốt ra lời.
“Bổn tướng là… khâm sai… thật…” Hắn ta khó lắm mới nhả ra được một câu.
Đông Ly Ưng lạnh lùng nhìn hắn ta, thốt ra ba chữ: “Hàng giả… lăn!”
Nghe vậy, Dương Lâm nổi giận đè ngực lại, sắc mặt xanh tím, hô hấp khó khăn, rõ ràng là sắp bị tức chết rồi.
Cuối cùng, hắn ta vẫn cố nén cơn giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt trận trước mắt.
Lửa giận trong lòng khiến hắn ta có vài lần định lãnh kỵ binh tấn công.