Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Giang Siêu dàn xếp cho đám dân chạy nạn xong thì nhìn sang quân châu phủ dựng trại đóng quân bên này với ánh mắt nghiền ngẫm.

Hắn không có đi qua. Lúc Mộ Dung Cung để hắn và tướng lĩnh lĩnh quân gặp nhau, hắn đã nhận ra đối phương khinh thường hắn.

Vậy nên Giang Siêu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ được đối phương thật lòng tiếp đón. Mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không thể trông chờ vào quân châu phủ rồi.

Nếu không hắn cũng sẽ không nhờ Diệp Thanh Ảnh phái người đi thôn Kháo Sơn báo cho Lâm Bân dẫn người tới đây.

Tuy rằng Lâm Bân chỉ dẫn đến hai trăm người, nhưng Giang Siêu tin chắc rằng hai trăm người cũng đủ để đối đầu với vạn người rồi.

Về phần quân châu phủ, cứ để cho bọn họ làm hộ vệ vậy. Có bọn họ ở đây, tạm thời có thể bảo vệ được dân chạy nạn.

Còn chuyện đối phó với đám cướp, cứ giao cho hắn và người của hắn là được.

Chờ khi mọi người đều nghỉ ngơi, Giang Siêu nhìn Mộ Dung Chỉ Tình đang ngủ say, rồi đứng dậy định đi ra ngoài.

Lúc này, Tống Ninh Tuyết thức dậy. Nàng nắm chặt áo Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Nàng biết Giang Siêu định đi làm gì. Nàng muốn đi theo Giang Siêu, nhưng Giang Siêu lại bảo nàng ở lại bảo vệ Mộ Dung Chỉ Tình. Nàng chỉ có thể nghe lời ở trên xe ngựa.

Có điều, Giang Siêu cũng bảo nàng yên tâm, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì. Vậy nên dù nàng lo lắng cho Giang Siêu, nhưng cũng không lo lắng nhiều lắm.

Giang Siêu vỗ nhẹ lên tay nàng, gật đầu với nàng.

Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình còn đang hôn mê. Tuy rằng tình trạng cơ thể tốt đẹp, nhưng có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào. Có Tống Ninh Tuyết chăm sóc thì hắn sẽ yên tâm hơn một chút.

Tống Ninh Tuyết buông tay, nhỏ giọng nói với Giang Siêu: “Cẩn thận một chút, nhất định phải bình an trở về.” Nàng đứng dậy, ôm chặt eo Giang Siêu, dán cả khuôn mặt lên trước ngực Giang Siêu.

Nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, không hiểu sao nàng cảm thấy yên lòng hơn. Đối với Tống Ninh Tuyết mà nói, trong lúc vô tình Giang Siêu đã trở thành người quan trọng nhất của nàng, quan trọng đến mức mọi người thân của nàng đều không bằng một Giang Siêu.

Nàng sợ mất đi Giang Siêu, cũng sợ những ngày tháng không có Giang Siêu.

Cho dù bảo nàng làm một cái bóng dáng bên cạnh Giang Siêu thì nàng cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì, không biết từ khi nào, nàng đã rơi sâu vào mối tình này, không thể tự kiềm chế được.

“Ừ, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng quay lại.” Giang Siêu cảm thấy ấm lòng, vỗ nhẹ lên lưng Tống Ninh Tuyết, nhỏ giọng an ủi nàng.

Cảm giác có người cần mình thật sự rất tốt rất tốt. Kiếp trước hắn nếm đủ nóng lạnh tình đời, chưa từng có người quan tâm lo lắng cho hắn. Có thể là có, nhưng tới khi đi vào thế giới này, hắn mới có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hắn sẽ nhớ kỹ bọn họ.

Có tỷ muội Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo, Đông Ly Thải và Đông Ly Nguyệt tộc Dạ Lang, và cả Mộ Dung Chỉ Tình suýt nữa mất mạng vì hắn.

Bọn họ khiến hắn cảm thấy mình thuộc về thế giới này, và lòng hắn cũng dần trở nên yên bình.

Hắn muốn làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn, làm người mà hắn quan tâm có được cuộc sống tốt, không còn phải buồn lo vì sống sót.

Lúc này, có tiếng xột xoạt khiến Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Ngọc ngủ bên trong đang trở mình.

Bà nội Tiểu Ngọc nằm cạnh thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết đang ôm nhau thì lập tức ngại ngùng quay đầu sang một bên giả vờ ngủ.

Tống Ninh Tuyết biết đối phương chắc chắn là thấy được cảnh bọn họ ôm nhau. Rốt cuộc có ánh trăng cộng thêm lửa trại, vẫn có thể nhìn thấy bên trong xe ngựa.

Khuôn mặt Tống Ninh Tuyết lập tức đỏ bừng. Nàng buông Giang Siêu ra, vội vàng nằm sang bên kia, ngủ bên cạnh Mộ Dung Chỉ Tình.

Trong xe ngựa rất lớn, thân xe dài hơn ba mét, rộng hơn hai mét. Đây là xe ngựa do Mộ Dung Cung cố ý chuẩn bị cho con gái.

Vậy nên vài người ngủ chung trên xe ngựa cũng không thấy chật chội. Giang Siêu xấu hổ nhìn Tống Ninh Tuyết và bà nội Tiểu Ngọc đang giả vờ ngủ, vuốt vuốt cái mũi rồi lặng lẽ xuống ngựa.

Tới góc không ai thấy, hắn lẻn đi ra ngoài

Hắn không nhờ được quân châu phủ, đành phải đi ra gặp đám người Lâm Bân. Đoạn đường đi sắp tới sẽ không yên bình. Hắn phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.

Đi gặp đám Lâm Bân trước, tìm hiểu tình báo, rồi lên kế hoạch tương ứng.

Giang Siêu lẻn ra khỏi chỗ đóng quân, đi tới chân núi cách đó không xa, thân thể lập tức giấu vào trong bóng đêm rừng rậm, phát ra tiếng kêu giống như tiếng cú đêm.

Rất nhanh sau đó, vài bóng dáng xuất hiện từ bên kia rừng rậm, dẫn đầu là Lâm Bân, đi sau là Đông Ly Sơn, Đông Ly Ưng, Bắc Quỳnh Phương, Nam Minh Phong…

Hơn mười chiến sĩ tộc Dạ Lang đều đi theo tới.

Khi nhìn thấy Giang Siêu, bọn họ đều rất vui mừng đi lên đón. Hơn mười người của hiện giờ, người nào cũng có khí chất hơn người, giống như là thay đổi thành người khác.

Xem ra là phương pháp huấn luyện đội ngũ của hắn đã khiến cho mười mấy người tộc Dạ Lang thay da đổi thịt. Nếu coi bọn họ là mồi lửa, quay về tộc Dạ Lang huấn luyện quân đội, thì chắc chắn có thể huấn luyện ra một đội quân mạnh mẽ cho hắn.

“Giang đại ca, cuối cùng cũng thấy đại ca rồi! Đã lâu không gặp, bọn ta nhớ đại ca muốn chết!” Đông Ly Sơn đi tới trước mặt Giang Siêu, kích động nắm chặt tay Giang Siêu.

Đám người còn lại ai cũng mang vẻ vui mừng và kích động.

Tuy rằng mọi người mới tách ra có mười ngày thôi, nhưng mà đối với đám chiến sĩ tộc Dạ Lang mà nói thì Giang Siêu chính là chỗ dựa tinh thần.

Hơn nữa, bọn họ rất muốn tâm sự với Giang Siêu về sự thay đổi trong thời gian qua. Bọn họ cảm thấy rất chấn động, cũng rất thích lớp học văn hóa và phương pháp huấn luyện của Giang Siêu.

“Ừ, ta cũng rất vui mừng khi gặp lại mọi người. Xem dáng vẻ của các ngươi, chắc là gần đây có không ít thu hoạch. Có điều, hiện giờ không phải lúc ôn chuyện, nói tình huống trước đi. Lâm Bân, ngươi nói về tin tức tìm hiểu được theo dọc đường đi.”

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía Lâm Bân cũng đang mang vẻ kích động. Hắn ta cũng đã lâu rồi không gặp Giang Siêu, còn lâu hơn mọi người ở đây nữa.

Lúc này, hắn ta cực kì khâm phục Giang Siêu. Đối với lệnh của Giang Siêu, hắn ta đều nghe theo một cách tuyệt đối.

“Giang… giáo quan!” Hắn mở miệng ra, lại không biết nên gọi Giang Siêu là gì, đành phải gọi một tiếng “giáo quan” như trước đây vẫn gọi.

“Dọc theo đường đi, bọn ta nghe được rất nhiều tin tức. Dạo này, bốn thế lực cướp còn lại của huyện An Ninh bắt rất nhiều lưu dân, dường như là muốn dùng lưu dân để làm lớn mạnh đội ngũ của mình.”

“Đoạn đường từ huyện An Ninh đến châu phủ có tổng cộng bảy thế lực cướp, quy mô lớn hơn bốn thế lực cướp ở huyện An Ninh. Bọn họ cũng bắt rất nhiều lưu dân.”

“Đi tính mười một thế lực cướp hiện nay, số lượng lưu dân cộng thêm số lượng vốn có, tổng cộng là hơn hai mươi vạn người, có khi còn nhiều người hơn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK