Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một trận đánh, nhưng phỉ quân vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, Trương Thông bị dày vò đến kiệt quệ tinh thần lẫn thể chất, nên khi bọn hắn nhìn tường thành của thôn Kháo Sơn thì căm hận đến mức nghiến răng.

Cứ xem như bọn họ có lòng cũng chẳng có sức để công phá bức tường thành được. Hết cách, vì sức công phá của trúc lôi ở trong tường thành quá lớn, và có cự ly tiếp cận nhất định, tưởng chừng như là xông vào chỗ chết.

Hơn nữa, hỏa lôi phun ra từ ống đen khổng lồ có uy lực còn lớn cả sự công phá của trúc lôi, bọn họ sợ nhất chính là thứ đó.

Vậy là đám phỉ quân gần như không dám nghỉ ngơi, mọi người đều căng thẳng nhìn về bức tường thành, chỉ sợ người của thôn Kháo Sơn lén tuồn ra khỏi tường thành, và dành cho bọn chúng một trận mưa trúc lôi.

Lại gần một giờ nữa trôi qua, có vẻ đã gần mười một giờ đêm, lúc này là thời gian bọn phỉ quân đang kiệt sức.

Ngay tại thời điểm đám phỉ quân không thể kiên trì được nữa, thì trên tường thành lại oanh tạc một trận hỏa pháo, hơn nữa, không biết từ lúc nào mà người dân ở trong thôn Kháo Sơn lại lợi dụng màn đêm để xuất hiện ở bên ngoài thành.

Bọ họ lại cho nổ một trận bom điên cuồng tan tác vào bên ngoài trận địa của phỉ quân, nổ đến mức mà đám phỉ quân phải kêu cha khóc mẹ, chứ chẳng có nổi một chút nóng nảy nào.

Đến lúc phỉ quân có cơ hội muốn phản công, thì đội trúc lôi vừa ném mìn vừa rút lui, căn bản là chẳng cho chúng cơ hội.

Khi phỉ quân xông xuống bên dưới tường thành, thì người trên thành ra sức chào đón bằng trúc lôi và lựu đạn, nổ cho đám phỉ quân nhanh chóng tan rã.

Giang Siêu dùng chiến thuật địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, địch mệt mỏi thì ta triển khai đến mức cao nhất.. Trương Thông và đám phỉ quân bị Giang Siêu chơi cho xoay mòng mòng.

Ngay lúc Trương Thông đang giậm chân, thì đột nhiên ở trong doanh trại ở phía sau lưng vang lên tiếng hô hào chém giết đinh tai nhức óc.

Lúc này bọn họ chẳng những tức giận đến mức sắp sụp đổ, mà tinh thần bọn họ cũng đã chịu đựng sự tra tấn đến cực điểm, thêm vào đó là sự mệt mỏi cùng cực.

Từ lâu băng phỉ quân của Trương Thông đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, đột nhiên bây giờ xuất hiện đội quân thần kỳ ở phía sau, nên đã khiến đội quân của Trương Thông ngơ ngẩn trong phút chốc.

Bọn chúng hoảng hốt nhìn về phía sau, chỉ thấy hơn một ngàn người không biết từ đâu ra, ai ai cũng vô cùng hung hãn và những cây đao trên tay cũng cực kỳ sắc bén.

Gần như là chỉ cần nhìn vào cây đao của bọn họ thôi cũng đều bị chém đứt, và sau đó phỉ quân đều bị chém giết tại chỗ ngay lập tức.

Hơn một ngàn người này đến hầu như không có lực lượng nào cản nổi, và tất cả những nơi họ đi qua thì giống như là cắt lìa rơm rạ, những tên phỉ quân còn lại có vẻ như rất sợ hãi.

Cộng vào đó là bị chiến thuật của Giang Siêu ở thôn Kháo Sơn làm cho sắp sụp đổ, tất cả bọn phỉ quân đã mất đi ý chí chiến đấu, bọn chúng chỉ muốn trốn chạy.

Trương Thông nhìn thấy cảnh tượng này thì hét lớn vào đám thuật hạ, hắn ta vội vàng tổ chức chỉ đạo lại đám quân đang hỗn loạn, có lẽ là uy danh của Trương Thông vẫn còn, nên đã nhanh chóng trấn áp được sự hỗn loạn này.

Đa số những tên phá quân bắt đầu tập kết lại, và triển khai phản kích lại hơn một ngàn người đó, bên phía này có gần sáu ngàn người khi tổ chức lại.

Và còn có hơn một ngàn người vẫn đang hỗn loạn, nhưng xem ra sức chiến đấu của sáu ngàn người này không ra làm sao cả, đối diện với đội quân Tử Đệ hơn một ngàn người đó, vừa tiến lên đã bị đánh đến mức phải tháo chạy liên tiếp.

Trương Thông nhìn thấy vậy thì ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ và sự hung ác u ám, hắn ta gầm lên với đám thuật hạ, vẫn muốn ra sức thực hiện sự nỗ lực cuối cùng.

Nhưng ngay lúc này, cửa thành của thôn Kháo Sơn đã mở ra, Giang Siêu cưỡi ngựa xông lên phía trước, theo sau là gần một ngàn năm trăm người của đội quân Tử Đệ của thôn Kháo Sơn.

Trong nháy mắt, bọn họ cùng với quân Tử Đệ của tộc Dạ Lang đánh áp từ hai phía, kể cả khi bên này Giang Siêu chỉ có hai ngàn bảy trăm người.

Đôi phỉ quân có gần sáu ngàn người, hơn gấp đôi so với Giang Triều, còn chưa kể gần hai ngàn tên phỉ quân đang hỗn loạn.

Hơn tám ngàn người đối mặt với hơn hai ngàn của Giang Siêu, lợi thế gần như là gấp ba, tuy là ưu thế như vậy nhưng phỉ quân đã không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào nữa.

Huống hồ, đội quân Tử Đệ của Giang Siêu ai ai cũng dũng mãnh và thiện chiến, và đao kiếm trong tay cũng sắc bén hơn bên phía phỉ quân, và bất cứ nơi nào họ đi qua gần như không ai đánh trả được.

Mới xung phong liều chết không đến vài phút, hơn tám ngàn tên thổ phỉ đã lập tức tan rã quân lính, bỏ chạy tứ tán.

Vào lúc này, cuộc chiến cũng coi như xác định rồi, không còn gì phải lo lắng nữa. Giang Siêu một đường xung phong liều chết, cương đao trên tay cũng đã chém đến chấn tê rần cả cánh tay.

Thời gian nửa giờ, ngoại trừ những tên quỳ xuống đất đầu hàng ra thì không còn một tên thổ phỉ nào đang đứng. Trong lúc hỗn loạn, thủ lĩnh của phỉ quân bị quân dưới trướng mình chém giết.

Hơn tám ngàn người quân thổ phỉ, ít nhất cũng có hơn ba ngàn tên đầu hàng, còn lại tất cả đều chết trận. Bọn thổ phỉ cả mười ngàn người, chiến đấu liên tục còn chưa đến một ngày cứ như vậy mà bị đánh tan.

Dư lại vài tên tướng lĩnh phỉ quân sống sót nhìn Tử Đệ quân của Giang Siêu bên này, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi. Đây là quân đội khủng bố nhất mà bọn họ gặp phải từ khi tạo phản tới nay.

Sau trận chiến kiểm kê chiến trường, Dạ Lanh tộc bên này thương vong hơn sáu mươi người... Thôn Kháo Sơn bên này bởi vì thời gian huấn luyện dài nên sức chiến đấu cũng rất mạnh.

Ngoại trừ người bị thương ra thì không xuất hiện tình huống tử vong. Kết quả như vậy làm Giang Siêu cực kỳ vừa lòng.

Kết quả hắn muốn chính là như vậy, nếu không thì hắn cần gì phải phí công sức lớn như vậy, một hai phải dùng hết các loại chiến thuật, cuối cùng mới xuất kích chứ.

Trải qua trận chiến này, hai ngàn bảy trăm quân Con Cháu này, cộng thêm ba trăm quân Con Cháu lưu lại trong sơn thôn sẽ càng thêm lợi hại, chiến lực phi phàm.

Rốt cuộc, bọn họ đã trải qua lễ rửa tội bằng máu và lửa, đã sớm không còn là lính mới nữa..

Về phần tù binh phỉ quân còn lại gần ba ngàn, Giang Siêu cho người áp giải bọn họ vào trong sơn thôn, sau đó, tìm nơi tập trung rồi nhốt lại.

Tuy rằng những người này đều đã từng là thổ phỉ, nhưng bọn họ cũng không nhất định đều là hạng người tội ác tày trời. Phần lớn người đều là bị bức đến cùng đường nên mới lựa chọn vào rừng làm cướp.

Nếu có thể sống một cuộc sống thật tốt thì có ai nguyện ý trải qua những ngày tháng lưỡi đao liếm máu này chứ.

Áp giải tù binh về tới thôn Kháo Sơn, Giang Siêu giao nhiệm vụ đánh viện binh cho đám người Đông Ly Ưng.

Đông Ly Ưng nhận được mệnh lệnh mai phục trên đường viện binh sẽ tới, những tên viện binh đó chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể ngờ được, cái mông của Phỉ Quân sẽ bị người bưng lấy.

Càng sẽ không nghĩ đến, gần mười ngàn tên thổ phỉ, vậy mà lại chỉ một cái thôn Kháo Sơn đã toàn diệt.

Chờ đến viện binh của bọn phỉ tới thì Đông Ly Ưng sẽ chặn lại, chỉ có điều, lần này phỉ quân điều viện binh tới cũng không nhiều, chỉ không đến ba trăm người.

Trừ những binh sĩ này ra, còn có mười chiếc máy ném mìn, cùng với tám xe hỏa lôi. Xem ra, để có thể đánh hạ sơn thôn, đám phỉ quân này thật sự cũng tận hết sức lực rồi.

Trong đội ngũ của đám người này, Đông Ly Ưng bắt được Huyện lệnh Vương Đăng. Hắn ta đang đi theo đám người này chạy về phía sơn thôn.

Lúc ấy nhìn dáng vẻ hổn hển của hắn ta, dường như là bị người bức tới. Hắn ta cũng không dám không tới, Trương Thông muốn ra tay với hắn ta, giết hắn sợ cũng là giết không.

Lúc hắn ta bị bắt, trong mắt tràn ngập không tưởng tượng nổi, hắn làm như không thể tưởng được phỉ quân lại bại trận, lại còn bại nhanh như vậy. Đây chính là mười ngàn người phỉ quân đấy.

Hắn ta vốn tưởng rằng, sự trợ giúp của mình sẽ làm cho bên này phá được thôn Kháo Sơn, nào nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK