Nói đúng ra thì đệ đệ Gia Luật Quang Lộc của hắn ta, dù là ở mưu kế hay là ở binh pháp, thậm chí là vũ lực, đều mạnh hơn hắn ta vài phần.
Nếu không phải vì danh tiếng của Gia Luật Quang Minh hoàn toàn che đậy Gia Luật Quang Lộc thì Gia Luật Quang Lộc đã trở thành vị thần đứng đầu của quân Khiết Đan rồi.
Người bị Gia Luật Quang Lộc quát là một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đứng đầu văn thần, trên người có vài phần uy nghiêm.
Nghe Gia Luật Quang Lộc quát mình, ông ta chỉ lạnh nhạt liếc một cái, lạnh lùng nói: “Gia Luật Quang Lộc, có phải là ngươi suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không? Thằng nhãi Tống Triết đúng là dễ bị ức hiếp. Nhưng ngươi đừng quên ca ca ngươi là chết như thế nào? Ngươi cũng đừng quên hiện nay Đại Triệu còn có Tĩnh Biên hầu Giang Siêu.”
“Đúng là ngươi mạnh hơn ca ca ngươi vài phần. Không phải là bổn quan coi thường ngươi, nhưng sự thật là khi ngươi đụng phải Giang Siêu, ngươi cũng sẽ đánh thua thôi.”
“Kẻ địch hiện nay của tộc Khiết Đan chúng ta không phải là Đại Triệu, mà là tộc Nữ Chân mới vừa quật khởi và những tên trên thảo nguyên kia. Bọn họ đáng sợ hơn Đại Triệu nhiều. Nếu không nhân lúc còn sớm đi giải quyết bọn họ thì người tiêu diệt chúng ta sẽ chẳng phải là Đại Triệu, mà chính là bọn họ!”
“Vậy nên, Gia Luật Quang Lộc, ngươi đừng vì lòng riêng của mình mà mang tộc Khiết Đan ta đi lên một con đường không có lối về.”
Chu Đồng mỉa mai Gia Luật Quang Lộc một trận.
Nghe vậy, trên mặt Gia Luật Quang Lộc tràn đầy vẻ không phục, hừ lạnh nói:
“Chu Đồng, tộc Nữ Chân và đám người thảo nguyên kia đúng là một mối đe dọa. Có điều, ta cảm thấy chờ khi tiêu diệt Đại Triệu xong, quốc lực chúng ta sẽ tăng mạnh, khi ấy lại đi tiêu diệt bọn họ cũng dễ thôi.”
“Về phần Giang Siêu, tuy rằng hắn mạnh mẽ dũng cảm, nhưng hắn cũng chỉ là thần tử của Đại Triệu. Đừng quên năm xưa Tĩnh Biên hầu Giang Lâm cũng uy phong không kém, nhưng đến cuối cùng cũng bị chúng ta dùng kế giết chết.”
“Hoàng đế hiện nay của Đại Triệu yếu đuối dễ ức hiếp, còn sợ tộc Khiết Đan ta nữ. Chỉ cần chúng ta bắt buộc ông ta giết Giang Siêu, chờ Giang Siêu chết rồi thì Đại Triệu lấy gì để đánh lại chúng ta?”
Nói đến đây, trong mắt Gia Luật Quang Lộc tràn đầy vẻ đắc ý và âm độc.
Nghe vậy, Chu Đồng ở đối diện lập tức nghẹn lời, trong nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hoàng đế Đại Triệu yếu đuối dễ ức hiếp. Trước đây bọn họ chỉ cần dùng một kế nhỏ là có thể làm cho hoàng đế Đại Triệu tự chém cánh tay, giết chết người có thể đánh lại bọn họ là Giang Lâm.
Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ không thể nào thắng được quân Đại Triệu.
Từ sau khi Giang Lâm chết, quân Đại Triệu ở trước mặt quân Khiết Đan thật sự là không đỡ nổi một đòn. Tống Triết vốn dĩ tràn đầy tham vọng thu về Yến Vân mười sáu châu cũng bị quân Khiết Đan đánh tới mức sợ hãi.
Lúc này chính là lúc hoàng đế Tống Triết của Đại Triệu đang sợ hãi như chim sợ cành cong, bên trong Đại Triệu lại đang có phản loạn ở khắp nơi. Chỉ cần bọn họ làm quá lên một chút là Tống Triết tuyệt đối sẽ giết chết Giang Siêu theo ý của bọn họ.
Đến khi ấy, sẽ không còn ai có thể ngăn cản bước chân của quân Khiết Đan bọn họ nữa. Hơn nữa, Đại Triệu nội loạn, bọn họ không nhân cơ hội đi chiếm lợi thì định đợi đến khi nào nữa?
“Nhưng…” Chu Đồng vẫn có chút không cam lòng, mở miệng muốn cãi lại vài câu, nhưng lại không tìm thấy lý do thuyết phục.
Trên ghế hoàng đế, hoàng đế Khiết Đan là Gia Luật Cơ Hồng nhìn đám thần tử cãi nhau bên dưới, rồi nhìn sang Gia Luật Quang Lộc đã chiếm ưu thế, khụ nhỏ một tiếng, nói: “Nếu không có ai phản bác lời nói của Quang Lộc thì trẫm quyết định tấn công Đại Triệu, nhân cơ hội đoạt được Đại Triệu trong một lần.”
Ông ta vừa dứt lời, đám thần tử trên triều đình lập tức hô to bệ hạ anh minh.
Tộc Khiết Đan lại dẫn binh tấn công Đại Triệu lần nữa. Có điều, lần này bọn họ không tấn công đột nhiên nữa, mà dẫn binh đến trước biên quan.
Đồng thời, bọn họ phái sứ giả bắt buộc hoàng đế Tống Triết làm ra lựa chọn. Muốn bọn họ rút quân hả, đưa Giang Siêu cho bọn họ là được.
Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ đánh thẳng về phía kinh thành, đoạt hết cả kinh thành.
Sau khi biết Khiết Đan dẫn binh, hoàng đế Tống Triết bị dọa sợ ngã nhào trên long ỷ. Ông ta nhìn lướt qua đám thần tử với ánh mắt hỏi thăm: “Các vị ái khanh, các vị cảm thấy chúng ta nên đối phó với quân Khiết Đan như thế nào, là đánh hay là giải hòa? Hay là làm theo lời nói của bọn họ?”