Chủ tướng thành thứ nhất nhìn thấy người dẫn đầu là Đông Ly Ưng thì rất khó tin và ngạc nhiên. Gã dường như không thể ngờ rằng tướng lãnh đội quân lại trẻ tuổi như thế, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thôi.
Gã nghĩ mãi không ra là tại sao một tên tướng lãnh trẻ tuổi lại có thể nhẹ nhàng phá được thành thứ nhất của gã và đánh thắng được bảy vạn người ở tuyến phòng thủ thứ nhất.
Quân Con Cháu cũng chỉ có ba vạn người mà thôi. Bỏ qua trang bị vũ khí và khinh khí cầu mới vừa bày ra tác dụng ghê gớm kia, thì sức chiến đấu của quân Doanh Châu và quân Con Cháu là tương đương nhau.
“Các hạ là chủ soái quân Con Cháu đúng không? Ta muốn biết quân tiên phong của quân Doanh Châu đã bị giết sạch rồi hả?” Chủ tướng hỏi Đông Ly Ưng với vẻ phức tạp.
Nghe vậy, Đông Ly Ưng gật nhẹ đầu, nói: “Ngươi nói đúng, giữ ngươi đến bây giờ chỉ là vì dẫn cá cắn câu, nếu cá đã cắn câu hết rồi thì mồi câu không cần phải tồn tại nữa.”
“Sao ngươi có thể làm được vậy?” Chủ tướng hỏi Đông Ly Ưng.
Đông Ly Ưng lạnh nhạt nhìn tên chủ tướng, khóe môi cong lên ý cười chế giễu. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía phủ Ninh Châu, trên mặt hiện lên vẻ tôn kính, còn có cả vẻ hâm mộ, nói: “Không phải là ta làm sao, mà là tiên sinh nhà ta làm sao. Nếu không có hắn đứng sau lập kế hoạch, thì ta sẽ không tiêu diệt quân tiên phong của ngươi nhanh như vậy.”
Nghe vậy, trên mặt chủ tướng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng gật đầu.
Sự lợi hại của quân Con Cháu đương nhiên là có liên quan đến người sáng lập Giang Siêu rồi. Giang Siêu mới là linh hồn của quân Con Cháu, là nhân vật trung tâm của toàn bộ phủ Ninh Châu.
Chỉ cần có hắn là khắp thiên hạ này sẽ không có ai là đối thủ của quân Con Cháu. Gã… thua không oan.
“Cảm ơn… nếu có cơ hội, hy vọng có thể để ta nhìn thấy tiên sinh nhà ngươi.” Gã mỉm cười với Đông Ly Ưng, rồi ngoan ngoãn giơ tay lên.
Đông Ly Ưng nhìn kỹ đối phương một cái, mỉm cười đáp: “Sẽ có cơ hội…”
Đông Ly Ưng quay người bỏ đi. Thành thứ nhất đã bị đoạt, quân tiên phong của quân Doanh Châu ở tuyến thứ nhất Doanh Châu xem như thua hết. Kế tiếp là đến tuyến thứ hai Doanh Châu. Nghe nói tuyến phòng thủ này có mười lăm vạn binh.
So với quân tiên phong, quân Doanh Châu ở tuyến phòng thủ thứ hai mới xem như là tinh anh của quân Doanh Châu. Nếu có thể đánh thắng được quân Doanh Châu ở tuyến phòng thủ thứ hai, thì xem như là đoạt được cả Doanh Châu, vài vạn quân Doanh Châu còn lại không đáng sợ hãi.
Có điều, tuyến phòng thủ thứ hai có dạng hình tam giác được tạo thành từ ba tòa thành lớn.
So với tuyến phòng thủ thứ nhất có mười ba thành, tuyến phòng thủ thứ hai chủ yếu tập trung binh lực vào phòng thủ với trận hình tam giác, khoảng cách phòng thủ không thể nào san sát như tuyến phòng thủ thứ nhất.
Nhưng tuyến phòng thủ thứ hai lại có ưu thế rất lớn về binh lực. Cho dù đi tấn công thành nào, thì thành khác chỉ cần phân ra một nửa binh lính, là có thể bao vây chết quân Con Cháu.
Nếu mặc kệ hết các thành, thì kết quả cuối cùng sẽ là bị chặn đường lui. Một khi bị chặn đường lui, quân Con Cháu có thể bị giết sạch ngay tại đây bất cứ lúc nào.
Dù vậy, Đông Ly Ưng đã có chiến lược đại khái cho trận chiến với trận hình tam giác kia rồi.
Bởi vì mười ba thành bị đoạt, cho nên quân Con Cháu không cần phải lo lắng về tiếp viện hậu cần, dẫn đến dễ dàng hơn trong việc đánh thắng tuyến phòng thủ thứ hai.
Theo tin tức phòng tuyến đầu tiên ở Doanh Châu phủ bị quân Con Cháu phá truyền ra, các thế lực đều chấn động. Thủ lĩnh của tất cả các thế lực chỉ còn thấy hoảng sợ.
Các thủ lĩnh đứng đầu đang thèm thuồng Ninh Châu phủ như Phương Bách Phật đều sợ đến nỗi run lẩy bẩy, bọn họ đang thầm cảm thấy may mắn.
May mà mình chưa mù quáng đi công kích Ninh Châu phủ, nếu không e là bọn họ chẳng có kết cục tốt đẹp. Bây giờ trong thiên hạ này có mấy người là đối thủ của quân Con Cháu cơ chứ?
Trịnh Thế Dân ở trong phủ lớn nghe được tin tức này, hắn ta đã đập vỡ không biết bao nhiêu đồ trong phủ, thậm chí hắn ta còn giết liền mấy lính cần vụ nữa cơ.
Quân Con Cháu càng mạnh, Trịnh Thế Dân liền biết mình không thể báo thù cho cha được nữa. Thậm chí chính bản thân hắn ta còn có khả năng sẽ bị Giang Siêu tiêu diệt vào một ngày nào đó.
Nhưng nghĩ đến sự lợi hại của Giang Siêu và sự lợi hại của quân Con Cháu, trong lòng hắn ta lại tràn ngập tuyệt vọng và bất lực.