Dù là so tài hay không so tài thì Lưu Anh đều chiếm lợi. Chủ yếu là nếu Giang Siêu dập đầu nhận thua thì chắc là phải chịu nhục nhã nhiều hơn cả bị thua rồi thành tàn phế.
Văn nhân cực kì coi trọng danh tiếng. Có một số người thậm chí còn coi danh tiếng quan trọng hơn cả tánh mạng. Vậy nên ai có thể chịu nổi loại nhục nhã kia chứ.
Có điều, mọi người cảm thấy Giang Siêu sẽ lựa chọn dập đầu nhận thua, trước cảnh phải trở thành kẻ tàn phế. Bởi vì Giang Siêu dường như không biết đàn.
Lúc mọi người đang cho rằng Giang Siêu sợ hãi, Giang Siêu lại mặt mày nghiền ngẫm nói với Lưu Anh ở đối diện: “Được thôi, ta đồng ý tiền cược của ngươi.”
Giọng điệu Giang Siêu lộ ra vẻ khí phách, không hề có một chút tỉnh ngộ khi rơi vào bẫy của người ta, giống như là hắn thắng chắc rồi vậy.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, trong nhất thời không biết Giang Siêu lấy can đảm từ đâu ra nữa.
Thằng nhãi này không biết Lưu Anh là cao thủ đàn hay sao? Sao lại dứt khoát đồng ý như vậy chứ!
Lúc mọi người đang lo lắng cho Giang Siêu, Tống Tiểu Nhã và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang đứng sau Giang Siêu lại tỏ vẻ khinh thường và chế giễu.
Bọn họ biết Giang Siêu đàn cực kì hay. Đừng nói là nhạc cụ của Đại Triệu, ngay cả nhạc cụ của tộc Dạ Lang bọn họ Giang Siêu cũng chơi được. Ngươi nói xem còn có loại nhạc cụ nào làm khó được Giang Siêu nữa?
Thấy ánh mắt của đám người đứng sau Giang Siêu, trên mặt Lưu Anh lộ ra vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Hắn ta chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Đã quyết định tiền cược xong rồi vậy thì bắt đầu đi. Ván thứ nhất là so đàn!” Hoa Tế Tử lạnh nhạt nói với Giang Siêu mặt mày bình tĩnh.
Hắn ta không biết vì sao Giang Siêu lại bình tĩnh như vậy. Có điều, không hiểu sao hắn ta lại thấy yên lòng. Xem dáng vẻ chắc chắn của Giang Siêu, chắc là kỹ năng đàn cũng rất cao.
Chỉ là không biết Giang Siêu có thể thắng được Lưu Anh hay không.
Nghe vậy, Lưu Anh mỉm cười gật đầu. Hắn ta đi về phía vị trí so tài của mình, mở tấm vải trắng kia ra.
Khoảnh khắc tấm vải trắng bị kéo ra, mọi người thấy được một thứ giống như bàn gỗ, bên trên còn có một dãy sọc đen trắng.
Mọi người chưa từng nhìn thấy loại nhạc cụ này. Ngoài nhạc cụ trông giống như cái bàn gỗ kia ra, bên cạnh còn có một nhạc cụ trông giống như tỳ bà, phần dưới có dạng quả bầu, bên trên có một lỗ lớn và sáu sợi dây dài.
Thấy hai loại nhạc cụ lạ lẫm kia, mọi người đều rất ngơ ngác, chỉ có Giang Siêu là ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Là đàn dương cầm và đàn ghi ta! Hắn không ngờ rằng tại thế giới cổ đại song song này, hắn còn có thể thấy được nhạc cụ hiện đại.
Hắn nhớ rõ loại đàn ghi ta cổ xưa nhất xuất hiện từ khoảng hơn một nghìn bốn trăm năm trước công nguyên.
Tiền thân của đàn dương cầm là đàn harpsichord. Nó có nguyên lý tương tự với đàn dương cầm, bên trong hộp đàn chứa hộp cộng hưởng và rất nhiều dây đàn kéo căng. Điểm khác nhau là đàn dương cầm dùng búa gỗ để gõ dây, còn đàn harpsichord là dùng lông để gảy dây.
Hắn không thể ngờ được là mình lại có thể thấy hai loại nhạc cụ kia ở đây. Hơn nữa, nó được xem như là đã hoàn thiện, gần như không khác gì nhạc cụ ở hiện đại.
Xem ra ở thế giới song song này, các địa phương đều có sự phát triển khác nhau rất lớn, ít nhất là sự phát triển về mặt nhạc cụ đã vượt xa thời đại.
Thấy vẻ mặt chấn động của Giang Siêu, trên mặt Lưu Anh lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
“Giang tài tử chưa từng thấy loại nhạc cụ này đúng không. Nói ra thì ta cũng mới vừa có được nó thôi. Là thương nhân nước ngoài tặng cho hoàng thượng, hoàng thượng ban lại cho ta.”
“Ta đã hỏi thương nhân nước ngoài rất nhiều tri thức liên quan. Xem như ta nhường người đi, ngươi đã chưa từng thấy hai thứ này, chắc là ngươi cũng không biết sử dụng đâu, chỉ cần ngươi có thể nói ra được nó là cái gì, ở đâu thì ta tính ngươi thắng. Ngươi thấy sao?”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu hắn ta tràn đầy vẻ chế giễu.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều thầm mắng Lưu Anh vô sỉ. Nếu để Giang Siêu đàn thì Giang Siêu còn có cơ hội thắng. Rốt cuộc thì chỉ cần hiểu sâu về âm luật, lại đi thử đàn vài lần là có thể đàn được.
Lưu Anh trông có vẻ hào phòng nhường cho Giang Siêu, thực tế thì lại đang đào hố để Giang Siêu nhảy vào, còn là một cái hố sâu không thấy đáy.
Mà hắn ta còn được cái tiếng rộng lượng khoan dung. Đến lúc ấy, nếu Giang Siêu không trả lời được thì sẽ bị người ta nói là vô dụng. Người ta đã nhường ngươi rồi mà ngươi còn không thắng được.