Hầu như trận nào bọn họ cũng đi ngang càn quét, căn bản không có quân Đại Triệu chống cự lại, bọn họ một là bỏ thành mà chạy, không thì cũng ra khỏi thành đầu hàng.
Cho dù có một chút chống cự, thì dưới vài lượt tấn công của bọn họ, quân Đại Triệu bị đánh bại ngay.
Bọn họ hầu như không có tổn thất, nhưng ở trận Đông Hình Quan này, mười lăm vạn quân Khiết Đan, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến năm vạn người!
Chỉ dựa vào hơn bốn vạn quân Khiết Đan này, thì sao hoành hành trong biên giới Đại Triệu được! Làm không cẩn thận, có khi bọn họ còn không về được Khiết Đan.
Với tình hình trước mắt, xem ra bọn họ thật sự không làm được rồi. Bản thân hắn ta thì bị bắt, quân Khiết Đan dưới thành đã bị chặt đứt đường lui, có khả năng bọn họ sắp bị diệt toàn quân rồi.
"Giang Siêu! Ta bằng lòng đầu hàng... chỉ xin ngươi tha cho bọn họ!" Gia Luật Quang Minh cũng dứt khoát, hắn ta biết mặc dù thắng thảm nhưng cũng coi như thất bại rồi.
Hắn ta đành phải chọn đầu hàng, bởi vì, nếu còn không đầu hàng, thì bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Mặc dù bọn họ thắng thảm, nhưng hắn ta đã nhìn thấy quân binh vẫn chưa xuất động ở cách đó không xa, một phần quân binh kia chắc là quân dự bị của Giang Siêu.
Quân Khiết Đan không vào được Đông Hình Quan, lại bị người ta chặn ở trước quan, bọn họ làm gì còn đường sống cơ chứ! Không đầu hàng sợ chỉ còn một con đường chết!
"Đầu hàng ư! Bây giờ mới nghĩ đến việc đầu hàng... không còn kịp nữa rồi!" Giang Siêu nghe vậy, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Gia Luật Quang Minh.
Bắt đầu từ khi quân Khiết Đan tới gây họa cho Đại Triệu là bọn họ đáng chết rồi, Giang Siêu sẽ không vì bọn họ đang ở thế thất bại, xong bọn họ muốn đầu hàng thì liền cho bọn họ con đường sống.
Hắn... từ chối chấp nhận đầu hàng! Chỉ khi toàn bộ quân Khiết Đan chết hết thì mới làm cho Đại Triệu tạm thời an bình, và cũng cho những bách tính Đại Triệu đã chết kia một công đạo.
"Ngươi..." Gia Luật Quang Minh nghe vậy, đôi mắt hắn ta dâng lên cơn căm phẫn. Hắn ta giận dữ nhìn Giang Siêu, há miệng định chửi to.
Giang Siêu đá vào bụng hắn ta một cái, thoáng cái đã đá Gia Luật Quang Minh bay ra, đối phương lại hộc máu lần nữa.
Quân Con Cháu đỡ Gia Luật Quang Minh đứng lên, để hắn ta nhìn xem quân Khiết Đan ngoài thành bị giết như thế nào.
Lúc này, quân Con Cháu vẫn đang đợi ở bên kia cuối cùng đã bắt đầu màn biểu diễn của bọn họ, đạn pháo và mìn cối tre bắt đầu trút vào trận địa của quân Khiết Đan.
Đồng thời, quân Con Cháu ở hai phía cũng bắt đầu co lại vòng vây, bọn họ... bắt đầu thu hoạch nhóm tàn quân cuối cùng của quân Khiết Đan.
Nhìn binh sĩ của mình bị nổ chết nổ bay người trong làn đạn pháo, khóe mắt Gia Luật Quang Minh muốn nứt ra, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực và căm phẫn tột độ.
"Giang Siêu, bản soái nhất định sẽ không tha cho ngươi! Nhất định..." Hắn ta gào lên.
Giang Siêu nghe vậy, hắn bình tĩnh nhìn Gia Luật Quang Minh rồi nói: "Gia Luật Quang Minh, ngươi hãy nghĩ việc liệu mình có thể sống mà đi khỏi đây không trước đi! Ngươi nghĩ ngươi đã rơi vào tay ta rồi, ngươi... còn có cơ hội sống sao!"
Lời Giang Siêu nói làm cho Gia Luật Quang Minh ngớ người ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Ngươi nói cái gì, ngươi lại dám giết bản tướng, ngươi có biết bản tướng là ai không! Ngươi giết bản tướng, hoàng đế của Đại Triệu ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi giết bản tướng, tộc Khiết Đan ta sẽ không đội trời chung với Đại Triệu ngươi! Ngươi giết bản tướng thử xem!"
Gia Luật Quang Minh tỉnh táo lại, vội vàng quát Giang Siêu.
Hắn ta không ngờ Giang Siêu lại có ý định giết hắn ta, phải biết rằng một khi chủ soái một quân bị bắt, người đó càng có giá trị và có ý nghĩa hơn là bị giết.