Dứt lời, không đợi Hoàng Bá Long trả lời, cô gái đã đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa, Hoàng Bá Long rất là ngạc nhiên, sau đó xấu hổ buồn bực mà hừ lạnh.
Giang Siêu nghe thấy gã giận dữ bỏ đi.
Lúc này, cô gái xuất hiện trước mắt Giang Siêu. Nàng không có chút sợ hãi, nói đầy thâm ý với Giang Siêu: “Không biết ta nên gọi ngươi là gì đây? Là hái hoa tặc, Giang Tây Tịch, hay là tài tử số một Ninh Châu – Giang Siêu?”
Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, dường như có chút bất ngờ khi đối phương có thể nhanh chóng đoán ra được thân phận của hắn.
Có điều, hắn nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên, mặt mày nghiền ngẫm nói với cô gái: “Nếu cô muốn gọi ta là hái hoa tặc, thì ta cũng không ngại làm hái hoa tặc một lần.”
Hắn vừa dứt lời, cô gái vô thức lùi ra xa hắn. Nhưng khi thấy vẻ mặt trêu ghẹo của hắn, nàng chợt cười quyến rũ nói: “Được thôi, nếu ngươi muốn hái thì hái đi. Tiểu nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, không có sức phản kháng, đành phải nghe lời thôi.”
Nói đến đây, nàng thậm chí còn kề sát lại gần Giang Siêu, mềm giọng nói: “Công tử, người ta là lần đầu tiên, ngươi… phải thương tiếc người ta…”
Thấy vậy, Giang Siêu vội vàng lùi ra sau. Hắn vốn định dọa cô gái, không ngờ lại bị đối phương dọa ngược lại.
Cô gái trước mắt một khi bắt đầu bày vẻ quyến rũ thì thật sự là muốn mạng người. Trái tim Giang Siêu đập thình thịch nhanh hơn.
“Giang công tử đã là người đứng đắn thì cũng đừng giả vờ hái hoa tặc gì nữa, người ta sẽ coi là thật đấy!” Cô gái lại cười quyến rũ với Giang Siêu.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và tiếng gọi của một cô gái khác: “Tiểu thư, Tiểu Liên mang bữa tối đến, ngươi mở cửa ra đi.”
Cô gái chỉ chỉ Giang Siêu, rồi trợn đôi mắt quyến rũ trừng hắn, sau đó quay người đi mở cửa.
Bên ngoài có người bưng đồ ăn vào. Giang Siêu ngửi được mùi rượu và mùi đồ ăn.
“Tiểu Liên, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Cô gái nhẹ giọng nói.
Chờ khi đưa nha hoàn ra ngoài xong, cô gái đi vào sau bình phong, cười nói với Giang Siêu: “Giang công tử có tâm trạng uống một ly với Nguyệt Nương không?”
Nghe vậy, Giang Siêu cười khổ đi ra ngoài. Hiện giờ hắn có lựa chọn nào khác sao? Hắn vẫn còn đang nghe thấy tiếng Hoàng Bá Long sai cấp dưới tìm kiếm hắn. Vậy nên hắn còn chưa đi ngay được, chỉ có thể tạm thời ở đây đợi, mà ở đây cũng coi như là nơi an toàn nhất.
Rượu và đồ ăn được để trên bàn kế cửa sổ. Nhìn qua cửa sổ đã mở, Giang Siêu thấy được gợn sóng nhấp nhô trên mặt sông.
Năm món ăn kèm, một bình rượu nóng và hai cái ly.
Cô gái làm tư thế mời với Giang Siêu rồi ngồi đối diện với Giang Siêu.
Nàng rót một ly rượu cho hắn, nâng ly lên nói: “Giang Siêu Giang công tử, ta gọi vậy chắc là không sai nhỉ? Cảnh đẹp thế này, hay là ngươi làm một bài thơ cho ta đi. À phải rồi, đám người Hoàng Bá Long dường như còn chưa đi, nếu ta hét lên một tiếng thì…”
Trong mắt nàng mang theo vẻ nghịch ngợm và cả vẻ nghiền ngẫm. Còn giọng điệu thì lại mơ hồ mang theo vẻ uy hiếp.
Giang Siêu nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tuy rằng không biết vì sao đối phương biết thân phận của hắn, nhưng mà hắn biết mình có phủ nhận cũng vô dụng. Đối phương chắc chắn như thế, nghĩa là đã tin chắc vào suy đoán của chính mình, hắn có phủ nhận cũng không làm được gì.
Vậy nên hắn không phủ nhận, cũng không thừa nhận, mà nâng ly rượu lên, ánh mắt hơi thay đổi, ngâm nga: “Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba. Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta. Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mà! Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn. Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán*.”
(*) Bài thơ “Một mình uống rượu dưới trăng kỳ 1” tác giả Lý Bạch, bản dịch thơ Nam Trân.
Hắn sao chép bài thơ “Một mình uống rượu dưới trăng” của một vị thi tiên ở kiếp trước. Hắn đang càng đi càng xa trên con đường sao chép thơ.
Nghe vậy, đôi mắt cô gái sáng bừng lên, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.
“Công tử, ngươi chờ ta một lát.” Nàng đột nhiên đứng dậy đi tới trước trước đàn tranh, đặt ngón tay lên dây đàn.
Từng tiếng đàn tranh du dương vang lên. Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Cô gái đàn rất hay, còn vừa đàn vừa hát: “Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba. Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta. Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mà! Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn. Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán.”
Giang Siêu rất ngạc nhiên. Cô gái vậy mà lại có tài như thế, chỉ cần nghe hắn ngâm nga một lần là có thể học thuộc bài thơ, lại còn có thể phối nhạc cho bài thơ nữa.