Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Liên quân cũng không tìm được viện binh khác, nhưng hắn ta cho rằng cẩn thận vẫn hơn. Có chế phục được Bạch Liên quân hay không, nằm ở mấy ngày này đây.

Chỉ cần Bạch Liên quân không cầm cự được nữa, thì không chỉ Tô Nguyệt Nhi xinh đẹp động lòng người thuộc về hắn ta, mười vạn Bạch Liên quân kia cũng sẽ trở thành lợi khí dưới tay hắn ta.

Đến lúc đó, việc hắn ta muốn thống nhất đất Thục sẽ không còn xa vời nữa. Lúc đó, phụ thân hắn ta làm hoàng đế, hắn ta làm thái tử. Đợi phụ thân hắn ta chết, hắn ta sẽ trở thành vua nước Thục.

Nghĩ đến đây là hắn ta thấy hưng phấn. Hắn ta còn có chút mong đợi là Bạch Liên quân ở trong thành sẽ ra trận vào lúc này.

Tiếc là hắn ta đã đợi đến bây giờ, sao Mai sắp xuất hiện rồi, nhưng chuyện mà hắn ta lo lắng vẫn chưa xảy ra.

Mà lúc này, năm vạn binh sĩ Bạch tộc hầu như là một đêm chưa ngủ, bọn họ buồn ngủ lắm rồi. Nhìn thấy cảnh này, Hách Liên Phấn nhíu mày.

Hắn ta nhìn về phía tường thành, rồi lại nhìn sang khu rừng rậm ở đằng sau. Cuối cùng hắn ta cất bước định đi xuống gác canh. Đến giờ này là hắn ta đã đợi gần một đêm rồi.

Chỉ là, vào khoảnh khắc hắn ta chuẩn bị đi xuống gác canh, đột nhiên, một trận ánh lửa từ nơi xa bay về phía quân doanh bên này. Nói chính xác thì là một mảng hỏa quang dày đặc đang bay về phía doanh địa bên này.

Hắn ta còn chưa hiểu chuyện là thế nào, chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ vang lên. Nổ tung trong doanh địa của hắn ta.

Xung quanh doanh địa lập tức vang lên tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết nối thành một mảnh, uy lực kinh người kia khiến cho ánh mắt của quân Bạch tộc chỉ còn lại sự kinh hãi và ngơ ngác.

Thậm chí có người còn hô to: "Trời phạt! Là trời phạt... sơn thần nổi giận rồi... chạy mau..."

Khi thanh âm này vang lên, quân Bạch tộc ngay lập tức bị rối loạn. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy pháo cối, càng không biết những đạn pháo từ trong rừng bay ra này không phải là hình phạt của trời, cũng không phải là sơn thần tức giận rồi trừng phạt gì đó, chỉ là sức mạnh của pháo cối mà thôi.

Giang Siêu cũng lợi dụng sự ngu dốt vô tri của quân Bạch tộc, nhân lúc lúc bọn họ đang buồn ngủ để tấn công. Hiệu quả thị giác khá rúng động, lại thêm lực sát thương đáng kinh ngạc này, tinh thần của quân Bạch tộc ngay lập tức bị đánh tan. Bọn họ chạy khắp nơi hòng thoát thân, đã không còn tác phong quân đội nghiêm chỉnh vừa lúc nãy nữa.

Nguyên nhân chủ yếu là vì dân tộc thiểu số ở đất Thục vẫn còn chưa hết mê muội, vẫn còn tin vào Sơn Thần. Đạn pháo bắn ra từ trong rừng khiến bọn họ lầm tưởng là sơn thần nổi giận.

Vì vậy, bọn họ thấy sợ hãi cũng là hợp tình hợp lý.

Qua mấy loạt đạn pháo cối, quân doanh của Bạch tộc càng ngày càng hỗn loạn. Phần lớn quân Bạch tộc đã bắt đầu chạy trốn sang hai bên.

Cùng lúc đó, Lạc Ngưng Sương ở trên tường thành thấy cảnh này thì trợn tròn mắt. Nàng ta không ngờ quân Bạch tộc vừa rồi còn nghiêm chỉnh lại tan rã nhanh như vậy.

Tình thế hỗn loạn làm cho nàng ta không thể tin nổi những gì mình nhìn thấy. Đã vậy, uy lực của hỏa lôi lần này còn làm nàng ta khiếp sợ hơn, nó mạnh hơn hỏa lôi ở Ninh Châu phủ. Nàng ta không biết lúc đó Giang Siêu dùng mìn tre, còn bây giờ đang dùng pháo cối.

Hỏa lực của hai bên chênh nhau rất nhiều. Mìn tre sử dụng thuốc nổ đen, còn cái này lại dùng thuốc nổ không khói. Xét về mặt sức mạnh, không biết chênh nhau biết bao nhiêu lần.

Lực sát thương do pháo cối tạo ra gần như có thể sánh ngang với đại bác. Hơn nữa, công kích với mật độ dày như vậy, quân Bạch tộc căn bản cũng không thể chịu được.

Máu nóng trong lòng Lạc Ngưng Sương dâng cao, ý muốn giết người cũng tràn con mắt.

“Nguyệt Nhi, ở đây đợi vi sư đã về rồi… Vi sư đi đón người yêu của ngươi.” Lạc Ngưng Sương tự tin hét lớn.

Đồng thời, nàng ta cũng đi xuống dưới tường thành.

Cửa thành lúc này cũng đã mở ra. Năm vạn Bạch Liên quân đã mai phục sẵn giống như hổ sói xông đến thị trấn của huyện Giang Thành.

Phía trước cũng là quân doanh Bạch tộc đang hỗn loạn, bọn họ liều chết tấn công là được, chỉ cần quân Bạch tộc thất bại, vòng vây huyện Giang Thành cũng tự tan rã thôi.

Một bên khác, Hách Liên Phấn vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ, trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi đến từ sâu trong lòng. Sức mạnh của hỏa này làm hắn ta cũng thật sự xem là trời phạt rồi.


Tuy nhiên, khi hắn ta nhìn thấy Bạch Liên quân từ trong thành giết ra, hắn ta biết ngay đây chắc chắn là do Bạch Liên quân làm trò, chỉ là, cũng không biết Bạch Liên quân lấy năng lực ở đâu ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK