Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Đánh cuộc đi
CÓ điều, trong đám người cũng có một số người nhíu mày không đồng ý.
Bọn họ cảm thấy dù Giang Siêu không có gì đặc biệt, thì cũng không nên gây xích mích với hắn.
Trong đó có một cô gái khí chất hơn người nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt khác thường, dường như muốn nhìn xem Giang Siêu sẽ làm thế nào đế giải quyết tình huống xấu hổ trước mắt.
Đám người trông có vẻ ồn ào, nhưng cũng chẳng có ai làm gì quá đáng, nhiều lắm chỉ là khó xử Giang Siêu thôi.
Nếu Giang Siêu không có bản lĩnh thì tất nhiên là chỉ có thể chịu mất mặt ngay tại chỗ.
Những tiếng la hét ầm ĩ của đám đông dường như đang đẩy Giang Siêu lên bước đường cùng. E rằng hắn không muốn thi văn thì cũng phải thi vàn.
Lúc này, dù cho Giang Siêu dùng bất cứ lý do nào đế từ chối thì cũng sẽ bị người ta đánh giá là không có tài cán gì.
Nói đến cùng, Tống Ninh Tuyết cứ mờ miệng ra là gọi tiên sinh, vậy mà bảo ngươi
làm thơ hoặc thỉ văn ngươi cũng không dám, thì nào có tư cách được gọi là tiên sinh.
Chỉ là Tống Ninh Tuyết cuối cùng cũng bùng nổ cơn giận khi bị mọi người làm ầm ĩ. Nàng đi lên một bước, nhìn lướt qua mấy người ồn ào, giọng điệu lạnh băng: “Các vị, có phải là các vị đã quên mình đang ờ phủ quận vương hay không? Có cần bổn quận chúa đánh đuối các ngươi đi không?”
Bọn họ khó xử Giang Siêu chính là không coi nàng ra gì. Hơn nữa, người mà nàng xem trọng, sao có thể để người khác ức hiếp?
Mấy người ồn ào kia nghe vậy thì sợ tới mức run rây, trong mắt đều toát lên vẻ sợ hãi và hối hận.
Vừa rồi bọn họ quên mất là Tống Ninh Tuyết cung kính mời Giang Siêu đi vào. Bọn họ thế mà lại đi làm khó dề hắn, chẳng phải là tìm kích thích sao?
Bọn họ chỉ lo nịnh bợ Trịnh Thế Kinh, lạỉ quên bên phía Tống Ninh Tuyết.
“Quận chúa, chúng ta…” Mấy người vội vàng lên tiếng giải thích.
Tống Ninh Tuyết không cho bọn họ cơ
hội giải th ích, lạnh lùng nói: “Cho các ngươi mười hơi thờ để cút đi, nếu không bổn quận chúa sẽ tự mình đánh đuổi các ngươi ra ngoài!”
Trên mặt vài người lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Tống Ninh Tuyết.
Bọn họ dường như không hiểu nổi tại sao đối phương lại trở mặt đuổi bọn họ đi chỉ vì Giang Siêu. Vài người nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt giận dữ hận thù.
Những người khác cũng lập tức rút lại vẻ mặt khinh thường Giang Siêu, chỉ là đáy mắt vẩn mang theo ý khinh thường.
Dù cho Tống Ninh Tuyết có bảo vệ Giang Siêu đến mức này, thì bọn họ cũng vẫn khinh thường Giang Siêu, cảm thấy Giang Siêu chỉ là một tên trai lơ mà thôi.
Không biết hằn đã dùng cái loại thủ đoạn gì đế làm cho Tống Ninh Tuyết đối xử tốt với hắn nhưthế.
Đôi mắt Trịnh Thế Kinh gần như muốn tóe lửa. Hắn ta siết chặt đôi tay, lòng ghen ghét suýt làm hắn ta phát điên.
Tống Ninh Tuyết nhìn về phía Trịnh Thế
Kinh bằng ánh mẳt giận dữ và cảnh cáo.
Đến tận lúc này nàng vẫn chưa đuổi Trịnh Thế Kinh đi, chẳng qua là vì đế lại vài phần mặt mũi cho Trấn Quốc công.
Nếu không với tính tình của nàng, thì nàng đã lập tức đuổi Trịnh Thế Kinh đi ra ngoài, khi hắn mớì vừa khó xử Giang Siêu.
Thấy ánh mắt của Tống Ninh Tuyết, Trịnh Thế Kinh giận dữ nhìn sang Giang Siêu, gần như muốn xông lên đánh nhau với Giang Siêu.
Người phụ nữ mà mình một lòng muốn có được, lại đi đứng về phía một người đàn ông khác, dù là ai cũng không thể chịu nổi.
Trong đám người, cô gái khí chất hơn người kia nhìn về phía Giang Siêu, sự bảo vệ của Tống Ninh Tuyết dành cho Giang Siêu khiến nàng ta hơi thay đổi ánh mắt.
Chỉ là biểu hiện của Giang Siêu lại làm nàng ta có chút thất vọng.
Một người đàn ồng dù có chút tài hoa và năng lực, nhưng hắn lại phải dựa vào việc núp sau lưng một người phụ nữ để được yên ốn, thì hắn cũng là người chẳng ra sao cả.
Đúng lúc này, Giang Siêu đi lên phía
trước, nhìn về phía vài tên thương nhân bị đuổi, nói: “Các vị muốn đi hả? Đừng gấp, hay là ở lại thêm một lát đi? Không phải các vị muốn thi văn sao? Vậy chúng ta đánh cuộc đi!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn sang Trịnh Thế Kinh, nói với vé nghiền ngẫm: “À phải rồi, còn ngươi nữa, là ngươi bày ra chuyện này, vậy ta thi văn với ngươi đi”
Hắn vừa dứt lời, những người ớ đây đều có vẻ ngạc nhiên, bọn họ cho rằng mình nghe lầm rồi.
Thằng nhãi vẫn luôn im lặng nãy giờ, lúc này lại nhảy ra nói muốn thi văn vớì Trịnh Thế Kỉnh, còn giữ lại mấy người vừa nhục nhã hắn nữa.
Hắn muốn làm gì vậy?
Ngay cả cồ gái có chút thất vọng về Giang Siêu cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ngay sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hiện lên vẻ mong chờ, ánh mắt nhìn hắn trở nên thay đổi.
Người trước mắt không tệ giống như nàng ta tưởng.
Chỉ là không biết đối phương có chỗ nào
hơn người mà lại dám đi thi văn với Trịnh Thế Kỉnh.
ở kính thành, Trịnh Thế Kinh khá là có tiếng về văn chương. Nghe nói hẳn ta chỉ đứng sau tứ đại tài tử, tuy rằng tài văn ch.ương không bằng tứ đại tài tử, nhưng tuyệt đối có thể xem như đứng đầu ngay tại châu phủ, văn ch.ương thơ ca không gì không giỏi.
Đương nhiên, những lời bên trên ít nhiều đều do lời đồn truyền quá mức, và có thể là có người tạo thế cho con đường làm quan của Trịnh Thế Kinh.
Có điều, Trịnh Thế Kinh chắc là vần có năng lực dù ít hay nhiều.
Vậy mà thằng nhãi ranh trước mắt lại muốn thi văn với Trịnh Thế Kinh.
Mọi người đều cảm thấy là Giang Siêu điên rồi.
“Không gấp, chúng ta thi văn trước rồi lại thi võ sau. Đến lúc ây, chúng ta cứ từ từ mà chơi. Phải rồỉ, nhân tiện nói với ngươi một câu, ngươi muốn thi đấu thì thi đấu, không muốn thi đấu cũng phải thì đấu.”
Lúc này, Giang Siêu nói tiếp.
Lời nói của hắn độc đoán lại kiêu ngạo,
còn mang theo vẻ không được phép nghi ngờ. Hằn không chỉ muốn thi văn, mà còn muốn thi võ với Trịnh Thế Kinh.
Mọi người đều biết Trịnh Thế Kinh vãn võ song toàn, thậm chí phần võ còn mạnh hơn phần văn vài lần.
Mọi người không thế tin nối thằng nhấi này lại muốn thi cả văn lẳn võ với Trịnh Thế Kinh.
Hơn nữa, một câu “muốn thi đấu thì thi đấu, không muốn thỉ đấu cũng phải thi đấu” thật sự là kiêu ngạo tới cực điếm.
Giữa lúc ngạc nhiên, mọi người thế mà lại cảm nhận được một loại khí chất không bình thường từ trên người Giang Siêu.
Hắn thật sự là thằng nhãi ranh mà bọn họ vừa mới gặp sao?
“Ồ, ngươi muốn thi đấu với ta hả? Ha ha… Có phải là ngươi tự đánh giá cao mình rồi không?” Trịnh Thế Kinh tỉnh táo lại từ cơn ngạc nhiên, trong mắt mang theo vé khinh thường.
Vài tên thương nhân bị đuổi cũng hồi hồn, nhìn về phía Giang Siêu với vẻ chế giễu. Bọn họ có chút bất chấp tất cả mà châm
chọc: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết Trịnh thiếu chính là tài tử đứng đầu châu phủ, vũ lực cũng thuộc hàng mạnh nhất quân Tĩnh An hay không? Vậy mà ngươi lại dám nói thỉ văn thi võ vớì hắn, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Đúng vậy, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng thi đấu với Trịnh công tử, ngươi cảm thấy mình giỏi lắm hay sao?”
“Chắc là thằng nhãi này còn chưa tỉnh ngủ nên mới đi tìm đánh đây mà!”
Vài người bọn họ cảm thấy dù sao cũng đã làm mất lòng Tống Ninh Tuyết rồi, vậy thì có nói thêm vài câu cũng chẳng sao.
Hơn nữa, bọn họ dè bỉu Giang Siêu, có khi lại leo lên được Trịnh Thế Kinh.
Vậy nên bọn họ nói chuyện không có chút kiêng dè nào.
Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết siết chặt nắm tay, trên người bùng nổ sát khí, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía mấy tên thương nhân.
Bọn họ bị dọa sợ lùi liên tục ra sau, nhưng vần cứ không chịu đi về.
“Phải rồi, suýt nữa ta đã quén các ngươi, nếu các ngươi đã muốn làm chó săn thì ta
cũng có thế giúp các ngươi. Thế này đi, ta và Trịnh Thế Kinh thỉ văn đấu võ có tiền đặt CƯỢC, các ngươi cũng tham gia đi. Nếu các ngươi thua, ta chỉ cần đánh gãy chân các ngươi là được. Sao hả? Dám đánh cuộc khònq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK