Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh đều đã ngủ, tuy ban ngày bọn họ không tham chiến, nhưng vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, dưới các loại cảm xúc đan chéo đã đủ khiến cho tâm thần và tinh lực của bọn họ suy sụp.
Nhóm thủ lĩnh đã mệt nhoài không chịu nổi từ lâu, bọn họ chuẩn bị ngủ một giấc, chờ ngày hôm sau có đủ tinh thần lại phát động quân đi hủy diệt quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn.
Nửa đêm không có tướng lĩnh chủ trì, liên quân nhìn pháo hoa mà ngu người, bọn họ không hề biết có nguy hiểm đang đến dần.
Đúng lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hành quân, sau đó là một trận hét “Giết!” rung trời.
Khoảnh khắc có tiếng kêu vang lên, lập tức có bóng người xông vào doanh địa của liên quân, giơ tay chém xuống, binh sĩ trực đêm của liên quân tức thì bị chặt đầu.
Bắt đầu từ người đầu tiên trong liên quân bị giết, quân Con Cháu trong chớp mắt xông lên như nước lũ, trong quân doanh lập tức vang đầy tiếng kêu la thảm thiết.
Những người trong liên quân đang ngủ hoảng loạn bò dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc xong. Bọn họ không ngờ rằng ban đêm sẽ có người đánh tới.
Nhóm liên quân không sao tin tưởng được, mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi vốn nên là cực kỳ vững vàng, lại không sao ngờ được cuối cùng bị Giang Siêu diệt sạch.
Bọn họ không sao để ý tới phía sau được, thậm chí là còn phái rất ít mật thám. Bởi vì bọn họ cảm thấy có mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi. Kết quả chỉ có thể là là mười vạn quân ở hai hướng của bọn họ giải quyết quân địch.
Bọn họ sao có thể ngờ được Giang Siêu sẽ phá tan mười vạn đại quân của bọn họ, sau đó tới đánh lén bọn họ.
Hai vạn quân Con Cháu cộng với ba vạn Châu Phủ quân, dưới sự xuất kích toàn lực của năm vạn đại quân, lại thêm sĩ khí của liên quân vốn là không rõ ràng, sau đó, đã không thể để ý đến phía sau nữa rồi.
Kết quả vừa nghĩ là biết, bọn họ bị đánh tan, chạy tứ tán khắp nơi, nguyên một cái quân doanh mười lăm vạn người đều trở nên lộn xộn.
Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh cũng vừa mới giật mình tỉnh lại, bọn họ đi ra doanh trướng, nhìn binh sĩ trong doanh địa chạy tán loạn khắp nơi, và quân Con Cháu liều mình xung phong xông tới...
Bọn họ còn tưởng rằng bản thân đã nhìn lầm rồi. Để phòng ngừa quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn đánh lén, rõ ràng đã phân phối một bộ phận binh lực lớn gác đêm. Sao còn có thể xảy ra chuyện quân Con Cháu đánh úp vào doanh trại thế này được? Nhưng bọn họ rất nhanh đã phát hiện có điều không đúng, hướng mà đối phương đánh lén không phải là hướng mà bọn họ đề phòng. Đám người này đánh lén ở phía sau mông.
Nói cách khác là bọn họ sắp xếp mười vạn đại quân canh ở sau lưng không chỉ không thể ngăn lại Giang Siêu được, mà cũng không ngăn được cả Châu Phủ quân. Bọn họ bị hai bên liên thủ đánh lén.
“Mau…… để tiền quân đi chắn trước, những người còn lại người mau đi chỉnh quân cho bổn soái, nhất định không được loạn.” Sau khi Phương Bách Phật phản ứng lại, lập tức hạ lệnh cho tướng lĩnh bên cạnh.
Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng binh lực của tiền quân phòng thôn Kháo Sơn đó có thể chặn được quân Con Cháu để bọn hắn ta có cơ hội tranh thủ lúc hỗn loạn mà chỉnh đốn lại quân sĩ.
Nếu không thì chỉ e bọn họ sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng hắn ta mới vừa hạ mệnh lệnh xong, hướng của thôn Kháo Sơn đột nhiên vang lên tiếng hò hét đòi giết rung trời, sau đó là mấy vạn quân Con Cháu từ chỗ tường thành thôn Kháo Sơn xông ra như mãnh thú.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Phương Bách Phật lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong đời! Nếu chỉ có một phía thôn Kháo Sơn xông vào thì hắn ta cũng có nắm chắc có thể lưu lại quân Con Cháu.
Nhưng giờ đây, trước sau đều có địch công kích, đừng nói là ngăn cản quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn, chính phía mình có thể thành công chỉnh đốn quân sĩ không cũng thành vấn đề. Chỉ dựa vào hơn hai vạn tiền quân, sao có thể chống đỡ được quân địch giáp mặt công kích trước và sau đây.
Bọn họ thua rồi! Bị thua tới mức rối tinh rối mù. Bị thua đến nỗi không có bất kỳ kỳ tích nào có khả năng xuất hiện.
Phương Bách Phật dứt khoát, nếu kết quả thắng thua đã định ra thì hắn ta cũng không muốn lưu lại ở đây. Hắn ta muốn sống sót, chỉ có còn sống mới có hy vọng.
Hắn ta thừa dịp lúc tướng lĩnh rời đi, sai thủ hạ quân cận vệ tìm một con chiến mã tới, gần ngàn quân cận vệ bảo vệ hắn ta phá vòng vây phía sau tháo chạy.
Nếu phá vòng vây phía thôn Kháo Sơn bên kia thì không khác gì đi tìm chết. Bây giờ chỉ có thể phá vây từ phía này thôi.
Có ý tưởng giống Phương Bách Phật còn có Tống Chân và ba thủ lĩnh thế lực khác. Ngay khi thôn Kháo Sơn xung phong liều chết xông đến, bọn họ đã biết chính mình không còn cách nào có thể xoay chuyển trời đất được nữa.