“Nếu ngươi thắng thì cũng tương tự như vậy, ta phải xin lỗi ngươi, nhận ngươi làm thầy. Vậy ngươi có cảm thấy công bằng chưa?” Giang Siêu nói với vẻ là lạ.
Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.
“Được… quyết định như vậy đi…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn sang đám bạn. Vài tên kia lập tức nhìn nhau, một người bước lên nói: “Chúng ta tung xúc xắc trước đi, chơi đoán lớn nhỏ…”
Hắn ta lấy ba viên xúc xắc và cả một chiếc cốc xúc xắc bằng tre từ trên người ra.
Trước cửa nội viện, Tống Ninh Tuyết thấy đám người muốn tung xúc xắc với Giang Siêu thì mặt mày vốn dĩ bình tĩnh lập tức chuyển sang ngạc nhiên.
Nàng rất tin tưởng Giang Siêu. Bởi vì trong lòng nàng, Giang Siêu gần như là toàn năng.
Nhưng dù có toàn năng đến đâu, thì cũng chưa chắc biết tung xúc xắc. Hơn nữa, đám ăn chơi trác táng trước mắt ngày nào cũng ngâm mình tại sòng bạc, chắc chắn là tung xúc xắc giỏi rồi. Nếu không, bọn họ làm gì vừa mở miệng là đòi tung xúc xắc với ngươi?
Giang Siêu muốn chơi với bọn họ, chẳng phải là thua chắc rồi sao?
Nàng định đi qua bên kia, nhưng bị thiếu nữ bên cạnh cản lại, vẻ bình tĩnh trên mặt nàng ta có hơi thay đổi.
Thấy Tống Ninh Tuyết nhìn mình, nàng ta mỉm cười lắc đầu.
“Ninh Tuyết muội muội, lão sư do muội dẫn đến lần này không tệ, hay là chúng ta cứ yên lặng mà xem đi.”
Nghe vậy, trong mắt Tống Ninh Tuyết hiện lên vẻ nôn nóng. Nhưng mà biểu tỷ không cho đi, nàng chỉ có thể lo lắng mà đứng đó.
Trong đình đối diện, Giang Siêu nhìn xúc xắc do đối phương lấy ra, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Hay là chúng ta thêm một chút khó khăn đi. Chơi đoán lớn nhỏ không thú vị, chơi đoán điểm số được không? Chúng ta một người một ván, chơi ba ván thắng hai ván là thắng, ngươi lắc ta đoán, sau đó ta lắc ngươi đoán? Năm người các ngươi cùng lên cũng được luôn… Hơn nữa, ta có thể để các ngươi lắc trước.”
Giang Siêu vừa dứt lời, đám người lập tức ngạc nhiên, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt cực kì cạn lời.
Bọn họ cảm thấy đầu óc nhãi ranh trước mắt bị lừa đá hỏng rồi. Chơi đoán lớn nhỏ xác suất thắng rất lớn, tỷ lệ thắng thua là năm năm.
Nói đến cùng, dù bọn họ có thể khống chế điểm số lớn nhỏ, nhưng người đoán lại là Giang Siêu, hắn đoán đúng thì bọn họ cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Nhưng chơi đoán điểm số thì khác, phải nói là cực kì khó khăn, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
Ba ván thắng hai ván là thắng, nghĩa là người chơi trước có xác suất thắng cao hơn. Bọn họ không thể tin nổi là Giang Siêu dám để cho bọn họ lắc trước.
Đám người Mộ Dung Minh Hiên không biết Giang Siêu rốt cuộc là tài cao gan lớn hay là giả ngầu bất chấp. Rõ ràng là hắn đang chơi kích thích đây mà.
“Được, vậy bọn ta lắc trước, bọn ta sẽ làm cho ngươi thua tâm phục khẩu phục luôn.” Tên thanh niên cầm xúc xắc vì không cho Giang Siêu cơ hội đổi ý, vội vàng cầm xúc xắc lên lắc ngay.
Sau khi lắc hơn mười lần, hắn ta đặt cốc xúc xắc xuống bàn trong đình, mặt mày đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Giang Siêu.
Hắn ta cười châm chọc nói với Giang Siêu: “Đoán đi, đoán xem mấy điểm…”
Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng thấy ai có thể đoán được chính xác điểm số, trừ khi là vận may bám vào người.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Một ba bốn, tám điểm!”
Hắn nói một cách dứt khoát, không hề do dự chút nào.
Năm người Mộ Dung Minh Hiên lập tức ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Thằng nhãi này đoán nhanh vậy sao? Hắn tưởng hắn là thần xúc xắc đầu thai hả?
Thanh niên kia không tin, mặt mày mang vẻ giễu cợt nói với Giang Siêu: “Hừ… làm ra vẻ, để ta xem ngươi có thể làm ra vẻ tới khi nào!”
Hắn ta vừa nói vừa mở cốc xúc xắc ra. Trước cửa nội viện, Tống Ninh Tuyết có chút không dám nhìn cảnh tượng kia. Còn biểu tỷ Mộ Dung Chỉ Tình bên cạnh nàng thì lại rất hào hứng mà nhìn.
Khoảnh khắc cốc xúc xắc mở ra, mọi người đều thấy được điểm số bên trong, ba viên xúc xắc, một viên một điểm, một viên ba điểm, một viên bốn điểm.
Đúng như lời Giang Siêu nói, một, ba, bốn, tám điểm.
Cốc xúc xắc rơi khỏi tay tên thanh niên. Hắn ta ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Giang Siêu vậy mà lại đoán đúng rồi. Sao có thể chứ?
“Bây giờ có phải tới lượt ta rồi không?” Giang Siêu lạnh nhạt nói với đám người.
Năm người hồi hồn lại, tên thanh niên vội vàng cầm cốc xúc xắc lên, mặt mày tràn đầy vẻ không phục nhìn về phía Giang Siêu, nói: “Không được, lần này không tính, chắc chắn là ngươi nhìn lén ta tung xúc xắc, ta lắc lại lần nữa.”
Hắn ta biết nếu để Giang Siêu lắc xúc xắc thì bọn họ sẽ thua chắc luôn rồi. Rốt cuộc thì bọn họ không thể nào đoán đúng được điểm số. Hắn ta không tin có chuyện vận may bám vào người.
Về phần vì sao Giang Siêu có thể đoán đúng điểm số, hắn ta cho rằng Giang Siêu đã dựa vào điểm số trước khi tung xúc xắc để đoán bừa.
“Được thôi! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa!” Nghe vậy, Giang Siêu buông tay, làm tư thế mời với tên thanh niên.
Tên thanh niên nhìn về phía Giang Siêu, rồi vội vàng che cốc xúc xắc lại, tới khi bắt đầu tung xúc xắc, còn đi chặn tầm mắt của Giang Siêu.
Sau khi lắc mười mấy lần, đặt cốc xúc xắc xuống bàn, hắn ta còn lắc thêm vài cái nữa.
Với cái cách lắc như thế, ngay cả hắn ta cũng không biết lớn nhỏ, nói gì đến biết điểm số.
Xúc xắc của bọn họ là loại đặc chế, phải chú ý đến việc lắc mấy cái và đặt xuống như thế nào, tính luôn cả dừng lắc ra sao, đều sẽ quyết định số điểm lớn nhỏ trên xúc xắc.
Đương nhiên, muốn biết bao nhiêu điểm thì chỉ có thể dựa vào đoán.
“Được rồi, ngươi đoán đi!” Tên thanh niên đắc ý nói với Giang Siêu.
Ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết lớn nhỏ thì Giang Siêu sẽ càng không biết được điểm số.
“Hai ba năm, mười điểm!” Giang Siêu vẫn không hề do dự, mở miệng ra là nói.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, ngay cả Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đứng trước nội viện cũng rất ngạc nhiên.
Vẻ mặt chắc chắn của Giang Siêu làm cho mọi người đều có nghi ngờ.
Sau cơn ngạc nhiên, tên thanh niên mặt mày đầy vẻ không tin mở cốc xúc xắc lên.
Hai, ba, năm, ba điểm số nằm yên trên bàn.
Cốc xúc xắc rơi khỏi tay hắn ta. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt hoảng hốt. Lần đầu tiên có thể nói là vận may bám vào người. Nhưng đến lần thứ hai vẫn trả lời dứt khoát, thì sẽ còn là vận may bám vào người sao?
Loại kết quả này chỉ có thể chứng minh Giang Siêu là cao thủ. Hắn thế mà lại có thể nghe ra được điểm xúc xắc. Chỉ có cao thủ đánh cuộc mới có loại kỹ năng đánh cuộc kia.
Vẻ mặt chấn động của năm người Mộ Dung Minh Hiên nhanh chóng biến thành sùng bái.
Giang Siêu còn chưa mở miệng, Mộ Dung Minh Hiên đã đẩy cốc xúc xắc và xúc xắc tới trước mặt Giang Siêu, giọng điệu thay đổi một cách rõ ràng: “Mời ngài…”
Câu “mời ngài” của hắn ta làm Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đều ngạc nhiên.
Giang Siêu mỉm cười nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên. Hắn dùng cốc xúc xắc đậy xúc xắc lại, sau đó rút tay về, nói với năm người: “Đoán đi!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người lại sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Giang Siêu thế mà lại không lắc xúc xắc, chỉ đậy bằng cốc xúc xắc thôi.