Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Miên Miên không còn cách nào khác, đành phải tạm thời dẫn cô bé đi theo mình.

“Tỷ tỷ, khi nào tỷ phu về nhà? Nếu có tỷ phu ở đây, thì chắc chắn sẽ đánh chết đám người xấu kia!” Cô bé ngẩng đầu hỏi tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ không biết khi nào tỷ phu về nhà. Nhưng tỷ tỷ biết là tỷ phu chắc chắn sẽ về nha.” Nàng nói với giọng điệu khẳng định, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

Mặc dù hiện tại nàng rất kiên cường độc lập, nhưng trong lòng nàng vẫn coi Giang Siêu là chỗ dựa duy nhất của mình.

“Ừ, Miên Miên nói đúng, hắn nhất định sẽ trở về, có hắn ở đây là sẽ chẳng có việc gì khó cả. Cho dù là hàng vạn kẻ địch trước mắt, cũng chẳng bằng lực lượng từ một ngón tay hắn.”

Mộ Dung Chỉ Tình gật đầu với vẻ mặt cực kì chắc chắn. Khi nói những lời kia, trong mắt nàng lập lòe ánh sáng.

Tống Ninh Tuyết không nói gì, chỉ là rất chờ mong mà gật mạnh đầu, đồng thời siết chặt cây thương trên tay thêm vài phần.

Nghe các nàng nói chuyện, Giang Siêu cảm thấy ấm áp trong lòng, vô thức nở nụ cười, nói: “Các nàng tin tưởng ta đến vậy sao?”

Nghe giọng nói của hắn, mọi người trên tường thành vội vàng quay đầu lại nhìn, nhất là ba cô gái và một cô bé, bốn người đều vô thức chạy nhanh về phía hắn.

Trên mặt các nàng tràn đầy vẻ vui mừng, ai cũng mở miệng ra muốn nói chuyện.

Nhưng các nàng nhanh chóng nhận ra được gì đó, vội vàng nuốt lời muốn nói vào. Chỉ có cô bé là không phải bận lòng điều gì, nhảy bật lên muốn ôm cổ Giang Siêu.

Giang Siêu vội vàng ôm lấy cô bé, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và cưng chiều.

“Tỷ phu, rốt cuộc tỷ phu đã quay về rồi. Nếu tỷ phu còn không quay về thì đám người xấu kia sẽ đánh vào thôn Kháo Sơn, nhà chúng ta sẽ bị bọn họ phá hư.”

Cô bé có chút buồn bực nhìn đám cướp bên ngoài thành, vung nắm đấm nhỏ lên, dường như có thể đi xuống liều mạng với đám cướp bất cứ lúc nào.

Nghe vậy, Giang Siêu bật cười nhìn cô bé, vuốt nhẹ đầu cô bé.

Bên ngoài tường thành, đám cướp đã bắt đầu đâm mạnh vào tường thành thôn Kháo Sơn. Đám cướp có quy mô hơn hai nghìn tên cướp.

Ở giữa đám cướp, một người trung niên nhìn đám cướp đâm vào tường thành, phất tay ra hiệu cho binh trận chỗ máy bắn đá bên phải chuẩn bị bắn đá.

Khoảng ba trăm thạch binh đã mở sẵn mười máy bắn đá phiên bản đơn giản. Chỉ cần quan chỉ huy ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ dùng máy bắn đá bắn ra mìn đất mới được chế tạo lên trên tường thành.

Tuy rằng tường thành thôn Kháo Sơn vững chắc, nhưng chưa chắc có thể chống đỡ được sự bắn phá của mìn đất. Vừa đâm thành vừa ném mìn là rất nhanh có thể đánh vào thôn Kháo Sơn.

Lúc này, vài tên tướng cướp nhìn người đàn ông ở giữa, nói: “Đại đương gia, chúng ta có quả thiên lôi, dù thôn Kháo Sơn có là tường đồng vách sắt thì cũng có thể dễ dàng đoạt được. Tên Gia Luật Thanh kia lợi hại thật đấy, thế mà lại có thể nghiên cứu ra cái thứ tốt này!”

“Đúng vậy, nó có uy lực kinh người, không biết tên kia làm sao mà nghĩ ra được nữa, lấy nó dùng trên chiến trường, muốn không thắng cũng khó.”

“Nghe nói là Gia Luật Thanh lấy cảm hứng từ chỗ Giang Siêu. Ban đầu thằng nhãi Giang Siêu kia dùng ống tre để làm ra mìn tre, uy lực kém hơn quả thiên lôi hiện tại rất nhiều.”

“Có điều, thằng nhãi Giang Siêu kia cũng có chút năng lực, có thể nghiên cứu ra loại vũ khí lợi hại như thế. Tiếc là hắn quá cứng nhắc, nếu hắn biết cải tiến vũ khí thành kiểu như quả thiên lôi của chúng ta thì chắc là bên chúng ta sẽ phiền phức lắm.”

“Ngươi nghĩ xem một thằng nhãi ranh quê mùa có thể làm ra được thành tựu gì? Đương nhiên, hắn có thể đánh được núi Mạo Nhân và núi Kê Minh là do hắn bắt được thời cơ. Chứ ngươi cảm thấy thằng nhãi kia có năng lực đánh được hai ngọn núi sao?”

“Dù là đánh được hay không được thì nó đều là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta đã nhận được lệnh là giết hết thôn Kháo Sơn và thằng nhãi kia thì chúng ta không thể tha cho hắn được. Nếu không thì sau này chúng ta sẽ khó có được quả thiên lôi nữa.”

Người trung niên cắt ngang lời nói chuyện của đám người.

Bọn họ đã tập trung lực lượng tại đây lâu rồi. Sở dĩ vẫn không tấn công là vì tường thành trước mắt trông có vẻ rất vững chắc, chỉ dựa vào binh lính để tấn công là rất khó.

Rốt cuộc bọn họ cũng thấy được nhiều quân Con Cháu trên tường thành.

Mà quân Con Cháu thì lại nổi danh khắp các thế lực cướp kể từ khi có trận chiến đèo Hàn Cốc.

Tuy rằng đám cướp huyện An Ninh không biết Giang Siêu đã làm như thế nào để khiến đám cướp bao vây chặn giết hắn thất bại và chết sạch sẽ, nhưng mà cứ hễ nghe tới quân Con Cháu là bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.

Nếu có thể, bọn họ không muốn mặt đối mặt đánh nhau với quân Con Cháu. Nếu không thì sao bọn họ lại bao vây thôn Kháo Sơn mãi mà không chịu tấn công vào thôn.

Bọn họ đang đợi quả thiên lôi và máy bắn lôi.

Lúc binh lính đâm mạnh vào thành và chuẩn bị dùng máy bắn bắn ra quả thiên lôi, tên trung niên cầm đầu nhìn thấy Giang Siêu xuất hiện trên tường thành.

Tuy rằng hắn ta chưa từng nhìn thấy Giang Siêu, nhưng mà khi thấy thái độ của mọi người dành cho Giang Siêu khi Giang Siêu lên tường thành, hắn ta liền mơ hồ đoán được người lên tường thành là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK