Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu bọn họ đã lên tiếng mà Giang Siêu lại từ chối, có lẽ hai người này nghĩ lung tung.

“Vậy chúng ta cùng đi đi!” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.

Hai người nghe vậy thì vui ngay, Mộ Dung Chỉ Tình vội vàng bảo Phúc thúc chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc cho tiết Thanh Minh.

Mộ Dung Minh Hiên thì tung tăng chạy tới tự mình chuẩn bị, xem ra tiểu tử này cũng muốn đi hóng hớt.

Trên xe ngựa, Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, nàng dùng khuôn mặt quyến rũ nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết.

"Nếu hai vị tỷ tỷ muốn đi, Nguyệt Nhi vô cùng hoan nghênh. Không bằng chúng ta ngồi chung một xe ngựa đi? Dù sao xe ngựa này cũng lớn, muốn đi đạp thanh thì đương nhiên nên đi càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, ta sợ sẽ không kịp."

Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều hơi thất thần. Nhưng khi tỉnh táo lại, ánh mắt của hai người dần trở nên đề phòng hơn.

Hai người không hề tỏ ra khiêm nhường, trực tiếp đi tới, không đợi Giang Siêu lên xe đã một trước một sau ngồi vào xe.

Hai người kẹp Tô Nguyệt Nhi ở bên trong, để Giang Siêu ở bên ngoài.

Thần thái của hai nàng giống hệt gà mái bảo vệ thức ăn.

Tô Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng, rồi nhanh chóng che miệng cười trộm.

“Hai vị tỷ tỷ đây sợ ta ăn thịt Giang tiên sinh sao? Yên tâm, nếu ta muốn ăn thịt hắn, hai người không cản được ta đâu… Nếu các ngươi nói muốn ăn thì phải tranh thủ ăn sớm, để ta nhanh chân giành trước thì không còn phần nữa đâu Ha ha..."

Tô Nguyệt Nhi cười khẽ, lời nói thẳng thắn của nàng khiến Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đỏ mặt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.

So với Tô Nguyệt Nhi lớn lên trong thanh lâu, hai đại tiểu thư này bảo thủ hơn rất nhiều, làm sao có thể nói lại được.

"Hừ... Vô liêm sỉ... Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi." Mặt Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nàng ta khẽ mắng.

Tống Ninh Tuyết xấu hổ đến mức không biết nên nói gì. Nàng nhìn Giang Siêu lên xe, mặt đỏ lên một cách khó hiểu, có chút không dám nhìn Giang Siêu.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi bật ra tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.

"Tiểu Liên, chúng ta mau xuất phát đi..." Nàng không tranh cãi với hai người họ nữa mà nói với Tiểu Liên đang đánh xe.

Tiểu Liên vội vàng đánh xe về phía trước, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới đánh xe ngựa đuổi tới kịp, còn chưa kịp chất đồ lên.

Nhìn xe ngựa đi xa, hắn ta gấp đến mức dùng hết sức giục hạ nhân dọn đồ.

Chờ đến khi dọn đồ xong, chiếc xe ngựa phía trước cũng đã biến mất.

Tuy nhiên, Mộ Dung Minh Hiên không sợ không tìm được người, bởi vì nơi được những người trẻ yêu thích để đi đạp thanh nhất ở châu phủ chính là hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Phong cảnh xung quanh hồ rất dễ chịu, có không ít du thuyền lui tới trên hồ. Hầu như năm nào vào mùa này cũng có rất nhiều các nam thanh, nữ tú, tiểu thư quyền quý đến đó.

Chỉ cần đi thẳng đến hồ Huyền Vũ, chắc chắn có thể tìm thấy nhóm người Giang Siêu.

Sau khi chờ đồ đạc được chất hết lên xong, Mộ Dung Minh Hiên vội vàng bảo phu xe đánh xe đuổi theo.

Ở bên kia, sau khi đi trên đường nửa canh giờ, xe ngựa đã đến hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Sau khi dừng xe, mọi người xuống xe thì thấy trước mắt là khoảng sân cỏ và rừng đào rộng rãi.

Bây giờ đã là tháng Tư, mùa hoa đào vẫn chưa kết thúc. Khắp rừng đào có rất nhiều cây đào đang nở hoa.

Trên bãi cỏ, có không ít nam nữ ở đó tụ tập nấu cơm dã ngoại, chơi cờ, đánh đàn, sáng tác thơ và vẽ tranh.

Đám người Giang Siêu tới gần, lập tức thu hút không ít nam nữ thanh niên trên bãi cỏ. Đặc biệt là những nam nhân đó, hầu như đều nhìn về phía bên này với ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK