Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người vừa nói chuyện là một trong hai tên khuyên nhủ Mộ Dung Minh Hiên lúc sáng. Hắn ta tên Trình Hâm, phụ thân là binh mã đô giám, cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên.

Hai người khác nghe vậy đều ầm ĩ lên, mặt mày đầy vẻ mong chờ.

“Minh Hiên, bọn họ nói đúng lắm, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp ngươi dạy dỗ cô nàng kia, để ngươi hả lòng hả dạ.”

“Đúng vậy, cô nàng kia ỷ mình xinh đẹp, không coi chúng ta ra gì, phải dạy dỗ một chút mới được.”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên nhìn bốn người huynh đệ của mình, cười nói: “Nói cũng đúng, có điều muốn dạy dỗ nàng ta hay không là do sư phụ ta quyết định.”

Nói đến đây, hắn ta vội dời đề tài: “Lục Minh, ngươi hẹn đánh cuộc ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Lâu?”

“Ở phòng Thiên Hạ, có khoảng sáu mươi người, người nào cũng mang theo ít nhất một vạn lượng bạc, muốn thắng mười vạn lượng bạc là không thành vấn đề.” Lục Minh vội vàng trả lời.

Có điều, khi hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ gì đó.

Giang Siêu nhìn lại hắn ta, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.

Chắc là thằng nhãi này còn có chuyện khác nữa. Hơn nữa, hắn ta còn cố ý nhắc tới hoa khôi gì đó trước mặt mình, có vẻ hơi trùng hợp rồi.

Nhưng mà, dù hắn ta có tính toán gì đi nữa, thì Giang Siêu cũng không quan tâm. Hắn phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, chỉ là chuyện này không dễ xử lý chút nào.

Bên mình có nội gián, đối phương sao có thể làm bên mình được như ý.

Nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chính là một cái hố sâu hơn đang chờ Mộ Dung Minh Hiên nhảy vào.

Rất nhanh sau đó, đám người đi tới Minh Nguyệt Lâu. Bên trong cực kì náo nhiệt, màn đêm vừa lúc buông xuống, đương nhiên là lúc náo nhiệt nhất của thanh lâu.

Tú bà vẫn còn dáng vẻ thướt tha đi lên đón khách. Bà ta vô cùng nhiệt tình, có vẻ như rất quen thuộc với đám người Mộ Dung Minh Hiên.

Đối với các vị khách quen là quan nhị đại, bà ta không nhớ mới là lạ.

Chỉ là khi thấy gương mặt lạ Giang Siêu, bà ta nhìn thêm vài lần. Rồi thấy đám người kính trọng Giang Siêu, bà ta cũng bắt đầu nhiệt tình hơn với Giang Siêu.

Giang Siêu có chút chịu không nổi trước thái độ nhiệt tình quá mức của bà ta. May là bọn họ rất nhanh đã được bà ta đưa tới phòng Thiên Hạ lầu hai.

Trong phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Lúc này, bên trong phòng đã chật kín người.

Thấy Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người nhiệt tình bước lên chào đón.

“Mộ Dung lão đại, ngươi đến rồi hả, chờ ngươi lâu rồi.”

“Minh Hiên đại thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta sốt ruột lắm rồi.”

“Đúng vậy, Minh Hiên, mau lại đây, bọn ta đều đang chờ ngươi, thật sự là sốt ruột lắm rồi.”

Bọn họ vừa nói vừa kéo đám người Giang Siêu đi vào trong. Xung quanh có khá nhiều dụng cụ đánh bạc. Tuy rằng ở đây là thanh lâu, nhưng rõ ràng là có tổ chức đánh bạc.

Đương nhiên, đây không phải là sòng bạc chuyên dụng, mà chỉ là một nơi để người thích đánh bạc lại muốn đánh bạc thuê thôi.

Trước khi đám người Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người trong phòng đã bắt đầu chơi rồi.

Nhưng khi thấy Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ đều ăn ý ngừng lại và nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên.

“Mộ Dung lão đệ, hôm nay muốn chơi thế nào? Hay là ngươi đặt quy tắc đi. Nhiều người đánh cuộc với nhau mới náo nhiệt, đúng không?” Một người lên tiếng.

Bình thường khi đánh cuộc, bọn họ đều chơi theo kiểu chia ra hai nhóm người, thắng là cả một bên thắng, thua là cả một bên thua.

Vì phụ thân Mộ Dung Minh Hiên là vị quan có chức cao nhất châu phủ, nên gần như tất cả quan nhị đại và phú nhị đại đều nịnh bợ hắn ta.

Bởi vậy, lần nào hẹn đánh cuộc, bọn họ đều dựa theo ý hắn ta. Hắn ta nói đánh cuộc thế nào thì mọi người đánh cuộc thế đấy.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ vui mừng. Đánh cuộc gì hả, còn cần phải nói sao? Có cao thủ chơi xúc xắc Giang Siêu ở đây, đương nhiên là đánh cuộc xúc xắc rồi.

Hắn ta dẫn Giang Siêu tới đây chính là vì muốn nhờ Giang Siêu giúp hắn ta chơi xúc xắc thắng mười vạn lượng bạc để trả nợ!

Với loại cao thủ như Giang Siêu, chuyện đêm nay đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi.

Có điều, hắn ta vừa định lên tiếng thì chợt có một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ giữa đám người: “Hay là hôm nay chơi ném thẻ vào bình rượu đi!”

Nghe tiếng nói, đám người vội vàng tránh ra một đường, để lộ ra một người thanh niên đang ngồi ở bàn trong cùng. Gã có mũi khoắm, mắt tam giác, cả người trông rất nham hiểm.

Khoảnh khắc nhìn thấy gã, trong mắt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Hoàng Bá Long, sao lại là ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Hắn ta nói với giọng điệu bất ngờ.

Sau đó, hắn dời mắt nhìn sang Lục Minh và Trình Hâm đứng bên cạnh. Người hẹn đánh cuộc là bọn họ, Mộ Dung Minh Hiên đã từng dặn dò là đừng để cho Hoàng Bá Long biết.

Nếu để Hoàng Bá Long biết thì trận đánh cuộc này sẽ bị gã quấy rối. Đến lúc ấy, hắn ta sẽ khó có thể thắng được.

Nói đến cùng, phụ thân Hoàng Bá Long là trấn phủ sử, địa vị chỉ thấp hơn phụ thân hắn ta nửa cấp. Hơn nữa, phụ thân gã còn khống chế binh mã một châu. Về mặt thực quyền, thậm chí còn cao hơn phụ thân hắn vài phần.

Nhìn chung toàn bộ phủ Ninh Châu, người có thể so sánh với hắn ta, thậm chí đè hắn ta một đầu, chỉ có một mình Hoàng Bá Long thôi.

Nếu gã đưa ra cách đánh cuộc thì đám quan nhị đại và phú nhị đại xung quanh sẽ không dám phản bác.

Hắn ta thì dám phản bác. Nhưng kết quả cuối cùng sẽ là không đánh cuộc được nữa, hoặc là đánh cuộc theo cách gã nói.

Nếu không đánh cuộc thì trận đánh cuộc tối nay coi như bỏ. Mà bản thân hắn ta cũng sẽ bị Hoàng Bá Long bắt buộc lựa chọn.

Trong lòng Mộ Dung Minh Hiên nổi lên cơn giận dữ. Hắn ta mơ hồ nhận ra được mình lại bị huynh đệ bán đứng.

Hắn ta vẫn còn ôm hy vọng với đám huynh đệ của mình. Nhưng bây giờ xem ra là hy vọng phải tan biến rồi.

“Minh Hiên, ta không biết, ta không có báo với Hoàng thiếu. Hắn…” Lục Minh vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, Minh Hiên, bọn ta không có báo với Hoàng thiếu, chắc là hắn nghe được từ chỗ người khác.” Trình Hâm cũng vội vàng giải thích.

Có điều, Mộ Dung Minh Hiên chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ, chứ không nói thêm gì nữa.

Tuy rằng bọn họ giải thích hợp lý, nhưng mà lời giải thích lại có rất nhiều sơ hở. Lúc trước hẹn đánh cuộc, hắn ta đã nói là đừng lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn.

Bởi vì nếu lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn thì khó tránh được sẽ có người khác lén báo cho Hoàng Bá Long. Nếu để Hoàng Bá Long tới gây chuyện thì hắn ta có hẹn cũng như không.

Hơn nữa, loại hẹn đánh cuộc thế này là chuyện thường thấy trong đám nhị đại bọn họ.

Vậy nên, chỉ cần không lấy tên tuổi hắn ra và không đi hẹn Hoàng Bá Long thì chắc chắn là gã sẽ không xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK