"Ngươi phải cẩn thận đấy, nếu thất bại, ngươi hãy đưa Nguyệt Nhi và trẻ nhỏ đi trước! Ta... ở lại chặn đường bọn chúng..."
Nói tới đây, nàng ta mặc kệ Giang Siêu, lách mình biến mất ở phía trước.
Nét mặt nàng ta bi quan lắm. Rõ ràng là nàng ta đã nhìn thấy một nghìn người mà Giang Siêu dẫn tới. Giang Siêu muốn giải vây cho huyện Giang Thành dựa vào một nghìn người này, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Mặc dù vẻ mặt Giang Siêu rất chắc chắn, nhưng nàng ta không có tự tin, điều mà nàng ta muốn là xem xem có thể nhân cơ hội này, để Giang Siêu đưa Nguyệt Nhi và trẻ nhỏ đi hay không.
Còn về phần nàng ta, nàng ta đã chuẩn bị xong tâm lý ở lại cùng sống cùng chết với Bạch Liên quân rồi. Nàng ta không thể vứt bỏ Bạch Liên quân chính tay mình xây dựng.
Giang Siêu nhìn theo hướng mà Lạc Ngưng Sương biến mất, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp. Nhưng sau đó hắn ta phì cười.
Nữ nhân này thật là, gặp mặt chưa nói được mấy câu đã quay người đi luôn, hắn còn chưa kịp hỏi tình hình của mẹ con Tô Nguyệt Nhi đây.
Hơn nữa, nàng ta bảo mình tới thế mà chẳng có lòng tin vào mình, thật không biết phải nói nàng ta thế nào đây!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lạc Ngưng Sương cũng tuyệt vọng lắm rồi, người mà nàng ta có thể tìm cũng chỉ có Giang Siêu. Nhưng Giang Siêu có năng lực mạnh đi chăng nữa, nàng ta vẫn cảm thấy Giang Siêu không giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của nàng ta bây giờ.
Dù gì, mình cũng đã rơi vào cục diện chết là cái chắc, hỗ trợ mà Giang Siêu mang tới thật sự quá ít. Việc ngoài tầm với a!
Từ lời nói của Lạc Ngưng Sương, Giang Siêu có thể cảm nhận được sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần của Lạc Ngưng Sương. Trong lòng hắn trào lên sự đau lòng!
Tuy Lạc Ngưng Sương trông như một nữ tử mạnh mẽ, thực lực còn đạt đến hóa cảnh, nhưng suy cho cùng nàng ta chỉ là một nữ nhân, còn là một nữ nhân không có chỗ dựa.
Nàng ta một mình cầu sinh trong xã hội khó khăn này lâu như vậy. Nay chuyện xảy ra đã đạt đến giới hạn chịu đựng của nàng ta rồi!
"Yên tâm đi, nếu ta đã đồng ý với tỷ, ta nhất định sẽ giúp tỷ nắm được đất Thục này. Đây là lời hứa của ta với tỷ." Giang Siêu lẩm bẩm, ánh mắt hắn càng kiên định hơn!
"A Sinh, chỉnh quân... chuẩn bị xuất phát..." Giang Siêu chợt quát khẽ với phía sau.
Hắn vừa dứt lời, A Sinh nhanh chóng tập hợp một nghìn quân Con Cháu lại, trong màn đêm, mọi người yên lặng, cho dù bầu không khí khẩn trương, nhưng mọi người vẫn làm ra âm thanh nhỏ nhất.
Kỷ luật nghiêm minh đã được thể hiện ra vào lúc này.
Nhìn các chiến sĩ tập hợp chỉnh tề, Giang Siêu chỉ về phía cửa Bắc. Ánh mắt lóe lên!
"Đi... chúng ta đi cửa Bắc... cho những người Bạch tộc kia, một buổi tối cả đời khó quên!"
Hắn hô xong, chúng quân Con Cháu nhanh chóng đi về phía cửa Bắc.
Bên kia, lợi dụng ban đêm, Lạc Ngưng Sương đi xuyên qua doanh trướng vây quanh thành về đến trên tường thành huyện Giang Thành. Đối với nàng ta thì tường thành cao cao cũng chẳng là gì.
Lúc đi, nàng ta cũng đi như này tìm Giang Siêu, sau khi nhìn thấy tín hiệu Giang Siêu bắn ra, nàng ta liền biết Giang Siêu tới rồi.
Ban đầu, trong lòng nàng ta tràn đầy kỳ vọng, nhưng khi nhìn thấy Giang Siêu chỉ dẫn theo một nghìn người tới, trái tim nàng ta rơi xuống đáy cốc.
Nếu Giang Siêu mà dẫn một vạn quân tới, thì nàng ta có lòng tin chắc chắn có thể dẫn theo Bạch Liên quân rời khỏi đất Thục. Nhưng một nghìn người khiến cho trái tim nàng ta chìm xuống đáy cốc.
Hơn nữa Giang Siêu còn bảo giúp cho nàng ta thu phục đất Thục, câu này càng làm cho nàng ta thấy tuyệt vọng hơn. Dựa vào một nghìn người thì cho nàng ta thu phục đất Thục kiểu gì?
Có lẽ kết cục cuối cùng sẽ là Bạch Liên quân bỏ mạng hết tại đây, mà thân là người sáng lập Bạch Liên quân, đương nhiên nàng ta không thể sống sót một mình.
Điều duy nhất khiến nàng ta không yên tâm là đệ tử Tô Nguyệt Nhi và đứa con của nàng ấy. Có lẽ đêm nay nàng ta sẽ nghĩ cách đưa hai mẹ con này đi. Rồi nàng ta ở lại cùng sống cùng chết với Bạch Liên quân.
Vừa trèo vào tường thành, Tô Nguyệt Nhi đã ôm một đứa trẻ đã đứng đợi ở gần đó, đứa bé đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt còn đang cười.