Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm không tốt khả năng sẽ còn gây ra xung đột kịch liệt. Chuyện này có thể sẽ làm rộ lên lớn hơn nữa.

Nhưng ngược lại Mộ Dung Địch không sợ nháo lớn chuyện này. Chuyện này nháo càng to thì Giang Siêu sẽ càng an toàn, chỉ cần bọn họ ở đây, sẽ không có kẻ nào còn dám động vào Giang Siêu.

Có điều, Giang Siêu muốn bắt những cấm vệ quân này vào phủ Kinh Đô, sợ là không quá khả thi.

Nhìn đến một đám phủ binh không dám hành động, cấm vệ quân lại trào phúng đầy mặt. Khóe miệng Giang Siêu treo một tia quỷ dị.

“Đông Ly Hỏa… Bắt người, nếu kẻ nào dám phản kháng, giết không tha…” Giọng nói lạnh băng phát ra từ trong miệng Giang Siêu.

Nếu phủ binh không dám hành động, vậy thì để hộ vệ thủ hạ của hắn ra tay trước. Có người làm gương, Giang Siêu cũng không tin phủ binh còn không dám động.

Theo lời nói của Giang Siêu, Đông Ly Hỏa và Tống Tiểu Nhã vội vàng ép về phía cấm vệ quân, hơn ba mươi hộ vệ xung quanh cũng ra tay chuẩn bị bắt người.

Trong đó một tên sĩ quan cấp Uý nhìn thấy cảnh này, vội vàng lên tiếng uy hiếp nói: “To gan, chúng ta chính là cấm vệ quân, là…”

Tên sĩ quan cấp Uý này mới mở miệng ra, trong nháy mắt đã bị Tống Tiểu Nhã một đao chém trúng. Hắn ta chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm thiết, nháy mắt đã bị Tống Tiểu Nhã chém bổ nhào xuống mặt đất.

Chém giết ngay tại trận. Đông Ly Hỏa và vài chiến sĩ của Dạ Lang tộc cũng lập tức chém giết vài tên cấm vệ quân muốn phản kháng.

Tốc độ của mấy người họ vô cùng nhanh, gần như là vừa gặp người muốn phản kháng liền trấn áp mấy tên định phản kháng đó trong nháy mắt. Thoáng cái cấm vệ quân đã chết mười mấy người.

Người xung quanh và một đám cấm vệ quân nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều trợn tròn mắt, dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được, vậy mà lại có người dám giết cấm vệ quân.

Càng không ngờ rằng, Giang Siêu lại tàn nhẫn quả quyết như thế, tuy những tên cấm vệ quân còn lại muốn phản kháng, nhưng trong nháy mắt lại sợ tới mức không thể động đậy nổi.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám hộ vệ đoạt lấy binh khí của bọn họ. Trực tiếp đánh ngã bọn họ xuống mặt đất, nằm sấp không dám nhúc nhích.

Phủ binh của Mộ Dung phủ nhìn thấy cảnh này, cả nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, trên mặt bọn họ lộ ra một cổ áy náy. Ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu chỉ còn lại sự cung kính và bội phục.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người dám đối phó cấm vệ quân kiêu ngạo như vậy. Nghĩ đến cấm vệ quân ở kinh đô vẫn luôn tác oai tác quái, không hiểu sao trong lòng bọn họ lại dâng lên một cảm giác vui sướng.

Không đợi Giang Siêu nói thêm điều gì, người nọ dẫn đầu một đám phủ binh vội vàng xông về phía cấm vệ quân. Tuy bọn họ không dám giết người, nhưng lại dám đánh người.

Cấm vệ quân dám phản kháng, trong nháy mắt đã bị bọn họ đả đảo.

Đám cấm vệ quân vốn dĩ bị Giang Siêu khống chế, ngay lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích. Chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý để nhóm phủ binh trói tay chân bắt xuống dưới.

Trịnh An đứng trên tường thành nhìn đến cảnh này mà tức giận đến mức cả người phát run, mấy trăm cấm vệ quân này đều là thủ hạ tâm phúc của ông ta. Lần này ông ta vốn định đối phó với Giang Siêu, không ngờ rằng không chỉ chết tướng, còn mẹ nó tổn binh!

Nếu những cấm vệ quân này bị bắt vào Kinh Đô phủ, vậy thì sợ là chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết. Không nói kinh phủ doãn không phải người của ông ta, kể cả có là người của ông ta thì sợ rằng cũng không dám tùy ý thả những cấm vệ quân này ra.

Hơn nữa, hoàng đế vốn là vẫn luôn sinh lòng kiêng kị ông ta, nếu biết những binh lính là tâm phúc của ông ta, vậy thì những cấm vệ quân kia còn có thể tồn tại nổi không? Nhất định sẽ bị hoàng đế tìm cái cớ để giết chết.

Thậm chí khả năng còn muốn chiêu cáo thiên hạ, thậm chí còn chứng thực tội danh bọn họ mưu hại Giang Siêu, cuối cùng còn công khai xử tội những binh sĩ này nữa.

Như vậy, có thể hoàng đế còn vì chuyện này mà đánh tan hiềm nghi mưu hại Giang Siêu. Nếu như hoàng đế lại giở chút văn chương lên người những binh sĩ này, nói không chừng sẽ còn khiến những binh sĩ đó khai ra ông ta.

Nghĩ vậy, trong mắt Trịnh An lộ ra một cỗ âm ngoan. Xem ra, ông ta phải nghĩ biện pháp giết chết những cấm vệ quân kia rồi. Không thể để người ta giữ nhược điểm được.

Tuy không phải rất cam lòng nhưng Trịnh An chỉ đành lựa chọn rời đi. Nếu ông ta còn ở lại, sợ là sẽ bị Giang Siêu làm tức chết. Quả là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Ở cửa thành, nhìn chúng cấm vệ quân bị áp lên, Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong kinh ngạc vô cùng, một lúc lâu sau cũng không phục hồi lại tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK