Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu trên tường thành, hô lớn: “Trên tường thành là Giang Siêu Giang công tử đấy hả? Ta là Ngưu Giác Vương Trương Thông, một trong năm đại vương của năm ngọn núi ở An Ninh!”
Hắn ta tự báo tên tuổi, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn đã biết đám cướp trước mắt là ai.
Huyện An Ninh vốn có năm thế lực cướp, núi Kê Minh xếp hạng cuối cùng, tự xưng là Hoàng Bá Vương.
Kế tiếp là Hôi Lang Vương, Bạch Hổ Vương, Ngưu Giác Vương và Ma Bằng Vương, được gọi chung là năm thế lực cướp An Ninh. Chỉ là bọn họ luôn tự xưng mình là vương, năm đại vương năm ngọn núi.
Ngưu Giác Vương là vị đại vương xếp hạng thứ hai.
Giang Siêu không thể ngờ được là nhiệm vụ tấn công thôn Kháo Sơn lại được giao cho Ngưu Giác Vương, càng không thể ngờ là một ổ cướp lại có đến vạn tinh binh.
Từ trạng thái binh lính có thể thấy được là người nào cũng đã trải qua huấn luyện, không giống như là bọn cướp bình thường.
Chắc là đám binh cướp này đã được chuyên gia huấn luyện, nếu không sẽ không có được tác phong nhà binh như thế.
Xem ra dã tâm tạo phản của Trịnh An không hề nhỏ, nên mới chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Thảo nào khi biết rõ rất nhiều kế hoạch của mình bị Giang Siêu phá hư, ông ta vẫn dám tiếp tục kế hoạch tạo phản đã vạch ra trước đó.
Cho dù là đám quân châu phủ thì cũng chưa chắc thắng được đám binh cướp đã qua huấn luyện trước mắt.
“Đúng là ta… Ngươi tên Trương Thông hả? Ta khuyên ngươi một câu, bây giờ ngươi hãy dẫn cấp dưới của ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì các ngươi sẽ phải chết sạch sẽ!”
Giang Siêu nghiền ngẫm mà nhìn người trung niên Trương Thông, khóe môi cong lên ý cười hài hước.
Nghe vậy, trong mắt Trương Thông lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn ta dường như không thể tin được là Giang Siêu dám nói như vậy với mình.
Phải biết rằng hiện nay hắn ta đang dẫn hơn một vạn tinh binh bao vây toàn bộ thôn Kháo Sơn. Cho dù thôn Kháo Sơn có hơn một nghìn người, nhưng chỉ cần hắn ta dùng quả thiên lôi hợp lý thì muốn hủy diệt thôn Kháo Sơn không phải là một chuyện khó.
Hắn ta thật sự không thể hiểu nổi thằng nhãi Giang Siêu trước mắt lấy đâu ra can đảm mà dám bảo bọn họ đầu hàng.
Đáng lẽ là hắn ta nói ra những lời kia với Giang Siêu mới đúng.
Trương Thông hồi hồn, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, mở miệng nói với Giang Siêu: “Nhãi ranh, có phải là ngươi chưa tỉnh ngủ hay không? Hay là đầu ngươi bị hỏng rồi, thế mà lại bảo chúng ta đầu hàng, đúng là không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết, ha ha…”
Nói đến lời cuối cùng, hắn ta bật cười to lên, vài tên tướng lãnh khác cũng cười theo, giọng cười tràn đầy chế giễu và bỡn cợt.
Bọn họ nghĩ mãi không ra là thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin mà dám nói như vậy với bọn họ.
Trương Thông cười xong rồi phất tay với đám binh lính.
Đám binh cướp đâm tường thành bắt đầu đi lại gần tường thành. Máy bắn lôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc bắt đầu tấn công vào thành, cũng là lúc bắt đầu bắn lôi.
Giang Siêu nhìn đám binh cướp đã chuẩn bị tấn công vào thành, rồi lại nhìn pháo cối trên tường thành thôn Kháo Sơn.
Hắn buông Tô Tiểu Thảo xuống, đi về phía một trong các đại pháo, rồi gật đầu với Lâm Bân.
Lâm Bân ngầm hiểu, gật đầu với người canh giữ đại pháo, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu.
“Mục tiêu là máy bắn đá bên kia! Cho nổ hết tất cả trước khi bọn họ bắn lôi!”
Giang Siêu lạnh nhạt nói với đám người Lâm Bân. Dứt lời, hắn cầm một quả đạn pháo, bậc lửa đạn pháo, bỏ vào ống pháo, bậc lửa ngòi nổ.
Ngòi nổ rất nhanh thì cháy hết, chờ khi ngòi nổ bậc lửa thuốc súng trong buồng chứa thì đạn pháo sẽ bị bắn ra ngoài.
Giang Siêu nhắm ống pháo hướng máy bắn đá. Đám người Lâm Bân cũng nhắm ống pháo hướng máy bắn đá.
Trước tường thành, Trương Thông mặt mày đắc ý. Hắn ta không nhìn thấy ống pháo trên tường thành. Hắn ta còn đang chờ khi binh lính đâm vào tường thành là sẽ khởi động máy ném lôi.
Hắn ta định nhờ vào uy thế của quả thiên lôi, khi kẻ địch trên tường thành đang hoảng sợ, sẽ bắt đầu tấn công dữ dội vào tường thành, có khi chỉ cần hơn hai nghìn người là có thể đánh được thôn Kháo Sơn.