Giang Siêu liếc nhìn nàng ta, cũng không nói gì, mà nhìn Mộ Dung Địch nói: “Ông à, đợi lát nữa về nhà rồi, mấy người này cứ giao cho cháu xử lý, có được không?”
Mộ Dung Địch nghe vậy, tuy không niết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng ông ấy cũng rất thoải mái nói: “Có gì không được chứ, cháu muốn làm gì cứ tùy ý làm, trong phủ ai dám ngăn cản cháu thì cháu cứ đánh. Không được thì giết!”
Giang Siêu nghe vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ với ông cụ thiên vị này. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Lúc này, trên núi vang lên tiếng người, rõ ràng là những người đi hóng chuyện, thấy không có gì để ngóng nên tất cả đều chuẩn bị về nhà.
Giang Siêu vội vàng bắt đầu về nhà với mấy người Mộ Dung gia. Đợi đến khi quay về Mộ Dung gia, Mộ Dung Địch cho người đưa ba người tộc Khiết Đan đến viện Giang Siêu.
Sau khi nhốt tướng quân trung niên và Gia Luật Hồng Nhân lại, Giang Siêu cho người đưa Gia Luật Vân Yến đến phòng. Tống Tiểu Nhã được hắn sắp xếp đi trị thương cho tiểu nha đầu.
Về thi thể vợ chồng Lục Diệc Minh thì cho người đi mua quan tài, chuẩn hạ táng bọ họ. Giang Siêu không muốn vợ chồng Lục Diệc Minh chết không có chỗ chôn.
Lục Diệc Minh ngoài vợ ra thì cũng không có người thân. Nên cũng bớt được chuyện phiền phức.
Vừa đưa người vào phòng, vẻ mặt Gia Luật Vân Yến đề phòng nhìn Giang Siêu, ánh mắt đầy vẻ nghi kỵ và lo lắng. Còn có chút hoảng loạn và sợ sệt.
“Ngươi muốn làm gì… Muồn sỉ nhục bổn công chúa sao, ngươi đừng nghĩ nữa, dù bổn công chúa có chết, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Bị người ta trói lại, Gia Luật Vân yến không cử động được.
Nàng ta chỉ có thể nhìn Giang Siêu, giọng điệu có chút uy hiếp. Chỉ là, vẻ uy hiếp này của nàng ta lại lộ rõ sự bất lực.
Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn nàng ta, ánh mắt có chút châm chọc.
“Làm quỷ rồi, chẳng phải rất đáng tiếc sao. Chi bằng, làm nô tỳ cho ta đi! Chỉ cần ngươi khiến ta hài lòng, ta… Có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí nữ đế Khiết Đan!”
Giang Siêu vừa dứt lời đã khiến Gia Luật Vân Yến đỏ bừng mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ.
“Vô sỉ! Ngươi…” Nàng ta nối giận trách mắng Giang Siêu.
“Nói vậy thì ngươi không muốn làm nữ đế, chỉ muốn làm quỷ rồi!” Giang Siêu nghe vậy, lạnh nhạt nhìn Gia Luật Vân Yến, hắn ngồi đối diện với Gia Luật Vân Yến.
Gia Luật Vân Yến còn muốn trách mắng mấy câu, nhưng đối mặt với vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Giang Siêu như vậy, ánh mắt bỗng có chút kinh ngạc.
Ánh mắt nàng ta khé động, có chút do dự.
“Lời ngươi nói là thật sao!” Nàng ta hỏi Giang Siêu. Lúc này, nàng ta như tìm được cọng cỏ cứu mạng vậy.
Dù sao, lầy này đi sứ, cho dù nhìn từ góc độ nào thì kết cục cuối cùng cũng đều sẽ chết, cho dù là giết được Giang Siêu. Nàng ta cũng biết rõ nếu không quay về được Khiết Đan, thì chỉ có một con đường chết.
Thật ra, vốn dĩ nàng ta nghĩ, cho dù có chết, cũng phải trừ khử được mối đe dọa lớn nhất của tộc Khiết Đan là Giang Siêu này, cũng xem như là báo đáp cho đất nước rồi.
Chỉ là, nếu có thể sống sót, thì ai lại không muốn sống chứ.
“Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào chứ!” Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Gia Luật Vân Yến.
“Ta muốn giết ngươi, thực ra nhấc tay là được rồi, hà tất phải phí sức đưa ngươi về như vậy là gì, ngươi không cần cảm thấy là ta nhìn trúng vẻ đẹp của ngươi. Nữ nhân của ta, đều đẹp hơn ngươi nhiều!”
“Ngươi muốn gì?” Gia Luật Vân Yến nhìn Giang Siêu, ánh mắt kỳ lạ hỏi.
Nàng ta không nghỉ Giang Siêu sẽ tốt bụng giúp đỡ nàng ta không vụ lợi như vậy. Nếu đối phương đã không nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta, thì nhìn trúng cái gì?
“Muốn gì? Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, ta chỉ là không thích mấy tên tộc Khiết Đan ngươi muốn lấy mạng ta, nếu các ngươi đã muốn mạng ta thì ta cũng muốn mạng của các ngươi, ta không tiện ra tay nên chỉ đành để ngươi ra tay thôi. Còn về muốn cái gì, đợi ta nghĩ xong lại đến tìm ngươi đòi!”
Giang Siêu xua tay với Gia Luật Vân Yến, hắn nói chuyện rất tùy ý, nhưng trong đó lại ấn chứa sát ý, khiến Gia Luật Vân Yến cũng lạnh run người.
Tên này đúng là ghi thù mà, để báo thù người khác muốn giết hắn mà lại dám quấy động cả một nước.