Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cảm thấy đám quân đội này đến cũng chỉ để làm trò hề mà thôi, cái gì cũng nói được.

Nhưng khi bọn họ đang nghĩ như vậy, lại thấy từ quân doanh của quân Con Cháu, mười chiếc khinh khí cầu bay lên.

Ngay khi nhìn thấy khinh khí cầu, tướng lãnh của Doanh Châu quân và Trình Cung đều thấy kinh ngạc, nhưng sau khi sự kinh ngạc qua đi thì chỉ còn lại vẻ mặt khinh thường.

Từ xa nhìn lại, trên mỗi cái khinh khí cầu chỉ có ba, bốn người. Mười cái khinh khí cầu, nhiều nhất cũng chỉ có bốn mươi người. Với số lượng binh sĩ ấy, muốn chiếm được một cửa cũng khó ấy.

Quân Con Cháu vẫn muốn sử dụng lại chiến thuật áp dụng ở thành bảo vệ trước đó, cơ bản là đang nằm mơ, bọn họ sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu dốt của mình.

“Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm gì! Bắn bọn họ xuống sao!” Trên tường thành, một tên tướng lãnh nhìn về phía tướng soái Thường Châu quân, Trình Cung.

Trình Cung nghe vậy, lắc đầy, dùng cung tên để tấn công thứ hình cầu khổng lồ kia cơ bản không có tác dụng gì cả. Trước đó ở thành bảo vệ cũng là như vậy.

Bởi vậy, hắn ta cũng không làm chuyện vô ích.

“Chút nữa bọn họ rơi xuống thành cũng vẫn phải chết thôi, chúng ta cũng không cần phải dùng đến cung tên. Với bản lĩnh của những người kia, người bắn cung cũng không thể tạo thành tổn thương quá lớn với bọn họ. Không cần thiết!”

Nói đến đây, miệng Trình Cung cười trào phúng, mắt hắn ta nhìn khinh khí cầu chậm rãi đến gần, sự trào phúng trong mắt càng tăng thêm vài phần.

Ngược lại hắn ta muốn nhìn thử xem khi những người này rơi xuống trong thành mà thấy mọi người trong thành chờ bọn họ đã lâu rồi, vẻ mặt sẽ như thế nào, hoảng sợ e ngại, hay lại là bất lực sợ hãi đây!

Ngay khi Trình Cung đang suy nghĩ như vậy, khinh khí cầu lại dừng lại trước cửa thành, cũng không hề có ý đi vào thành. Tình huống ấy lại làm cho bọn người Trình Cung rất kinh ngạc, nhất thời cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng giữa lúc bọn họ đang kinh ngạc, từ bên trong khinh khí cầu bỗng ném ra rất nhiều đồ vật, hững vật này còn lóe lên ánh lửa. Khi vật ấy chạm đến tường thành thì trực tiếp nổ tung.

Trong nháy mắt, binh sĩ ở chỗ tường thành không bị nổ chết cũng bị thương một mảng lớn, nếu Trình Cung không nhân cơ hội trốn nhanh, có khả năng cũng đã bị nổ chết rồi.

Hắn ta sợ hãi trốn về phía sau, mắt đầy sự hoảng hốt, đồng thời, hắn ta cũng tức giận mở miệng quát những người dưới trướng: “Dùng cung tên, bắn bọn họ xuống dưới…”

Dù cung tên không có tác dụng gì với khinh khí cầu nhưng vẫn có thể dùng để bắn người ở trên đó được. Quân Con Cháu bất ngờ tấn công làm hắn ta chật vật không chịu nổi, cũng tức giận vô cùng.

Dưới sự gào thét của hắn ta, một vài người bắn cung ngay lập tức muốn ra tay bắn người ở bên trong khinh khí cầu, nhưng đột nhiên, từ bên trong khinh khí cầu truyền đến vài tiếng ầm ầm.

Chỉ cần là thò đầu ra khỏi tường thành, gần như sẽ bị một năng lượng bắn cho nát đầu trong một giây, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống.

Cảnh tượng ấy làm Doanh Châu quân ở trên tường thành rất sợ hãi, những người bắn cung đó cũng không dám ngoi đầu lên ngắm bắn nữa, bởi vì, vừa ló đầu ra cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Bọn họ lại không dám đến chỗ tường thành gần khinh khí cầu vì chỗ ấy thỉnh thoảng có đồ vật được ném xuống, chắc chắn sẽ nổ chết binh sĩ.

Ba mặt của tường thành đồng thời bị tấn công như vậy.

Doanh Châu quân ở trên tường thành bị ép đến mức không ngẩng đầu lên được, cơ bản bọn họ cũng không tin nổi những gì bọn họ đang nhìn thấy, càng không thể tưởng tượng được kết quả sẽ là như thế này.

Đúng lúc này, có dây thừng được thả xuống từ trên khinh khí cầu, tiếp theo, hai tên quân Con Cháu tụt xuống dưới cửa thành, trên lưng vác rất nhiều đồ.

Trước mỗi cửa thành có ba cái khinh khí cầu, mỗi cái lại có hai người tụt xuống, người ở trên tường thành cũng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn bọn họ tụt xuống.

Trình Cung kinh ngạc nhìn, hắn ta không thể hiểu nổi những người này tụt xuống trước cửa thành để làm cái gì, không lẽ chỉ bằng sáu người này mà muốn mở được cửa thành ra sao?

Phải biết là cửa thành này dù mấy trăm người dùng cây gỗ đánh vào cũng không chắc chắn có thể mở ra trong một thời gian ngắn, chỉ dựa vào sáu người này mà muốn mở cửa thành ra, đơn giản là nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi.

Trong lúc hắn ta đang hoang mang không hiểu thì trước cổng thành ở ba phía, quân Con Cháu cũng bắt đầu hành động. Bọn họ tập trung ở chỗ cửa thành, ở xa có rất nhiều pháo cối phát động tấn công với cửa thành.

Sau một đợt bắn, binh sĩ trên tường thành chết thì chết, bị thương thì bị thương. Tuy nhiên, sự thương vong như thế này không thể tạo ra thiệt hại đáng kể cho quân bảo vệ trong thành nhưng lại khiến cho Doanh Châu quân ở trên tường thành không thể ngóc đầu lên nổi.

Chỗ bị bắn mạnh nhất cửa thành, đây là để phòng ngừa Doanh Châu quân sử dụng cung tên, hoặc là bọn họ có thể sử dụng hỏa lôi để làm quân Con Cháu bị thương.

Trình Cung và đám phó tướng của hắn vẫn không hiểu nổi quân Con Cháu đang muốn làm gì, trước đó thì vẫn luôn co đầu rút cổ không chịu ra, hôm nay chẳng hiểu sao lại xuất động toàn quân.

Nhìn cảnh này, có lẽ chuẩn bị cưỡng ép công thành, nhưng nếu muốn cưỡng ép mở cửa thành, tại sao lại chỉ tấn công cửa thành bên này? Chẳng lẽ, bọn họ cảm thấy có thể mạnh mẽ mở được cửa thành thật sao?

Dưới sự nghi ngờ của Trình Cung, đột nhiên, ở dưới cửa thành, hai tên quân Con Cháu mới xuống dưới cửa thành chưa đến mười lăm phút đã vội vã chạy ra, sắc mặt còn có vẻ rất căng thẳng.

Sự căng thẳng này làm Trình Cung ngay lập tức cảm nhận được sự bất an.

Ầm, ầm ầm… Trong chốc lát, khi sự bất an của Trình Cung đang lên cao, dưới thành cũng truyền đến từng đợt nổ tung kịch liệt, vụ nổ mạnh gần như làm sập cả cái cửa thành.

Bên trong cửa thành, những binh sĩ bảo vệ kia kêu la thảm thiết, trong nháy mắt bị nổ bay ra ngoài, ngọn lửa kinh hoàng cũng bốc lên ở phía trước cửa thành.

Ở phía sau cũng vậy, chỉ cần là binh sĩ đứng cạnh cửa thành, gần như bị nổ chết ngay tại chỗ. Tiếng kêu thảm thiết vẫn tiếp tục vang lên từ những người binh sĩ ở bên ngoài cổng.

Giữa sự bất ngờ của Trình Cung, cầu treo ở phía trước rơi xuống với tốc độ cực nhanh, rơi mạnh vào chỗ nối cầu, Trình Cung và mấy người phó tướng dưới trướng của hắn ta trợn tròn mắt.

Bọn họ không thể nào ngờ cửa thành lại bị nổ, cầu treo cũng bị phá hỏng mà rơi xuống. Tại sao có thể như vậy được? Cửa gỗ nặng và dày đến thế, sao thuốc nổ bình thường có thể nổ được?

Hắn làm sao biết thuốc nổ mà quân Con Cháu sử dụng hiện đại đến mức nào, làm gì có cửa thành nào có thể cản lại được.

Giữa sự hoảng loạn của Trình Cung, quân Con Cháu ở trước cửa thành hô to rồi chạy vào, khí thế kinh người. Mà Doanh Châu quân còn chưa thể lấy lại tinh thần sau nỗi khiếp sợ.

Tuy nhiên, ngay khi quân Con Cháu xông vào cửa thành, Trình Cung đã bình tĩnh trở lại, tức giận hét lớn:

“Nhanh… Cho người đi đóng cửa thành lại cho ta, nhất định phải chặn bọn họ lại bên ngoài cửa thành, nhất định phải đóng cửa…”

Theo giọng hét của hắn ta, nhóm binh tướng cũng lấy lại tinh thần vội vàng chạy xuống dưới tường thành. Khi bọn họ vừa đến dưới tường thành, quân Con Cháu đã phóng thẳng vào trong thành với xu thế không thể chống đỡ.

Bọn họ đi đến đâu cũng như là đi gặt mạng, khí thế kinh người ấy làm tinh thần chiến đấu của Doanh Châu quân thấp đến cực điểm.

Đừng nói là đến lúc giao chiến, vũ khí của Doanh Châu quân bị chém đứt trong nháy mắt, y chí cũng đứt theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK