Nhưng nếu Giang Siêu không vào kinh thành thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của hắn. Giang Siêu không hề để ý tới mấy thứ này. Chỉ là ông nội Tĩnh Biên hầu Giang Lâm của hắn đã vì nước vì dân cả đời, đến cuối cùng lại gánh cái tội tạo phản.
Tuy rằng hoàng đế đã sửa án lại, nhưng nếu hoàng đế lại lấy chuyện này ra nói thì cái mũ tạo phản vẫn nằm trên đầu Giang Lâm, thậm chí còn đội một cách nói có sách mách có chứng.
Giang Siêu không muốn gây ảnh hưởng đến danh tiếng của ông nội. Tuy rằng ông nội là ông nội của nguyên thân, nhưng Giang Siêu lại luôn rất kính trọng anh hùng dân tộc, mà ông nội nguyên thân lại không thẹn với cái từ anh hùng dân tộc.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, Giang Siêu cũng phải bảo vệ tốt danh tiếng của ông.
Nếu hoàng đế muốn chơi thì hắn sẽ chơi cùng hoàng đế. Và nếu hoàng đế khiến hắn rơi đến đường cùng thì hắn cũng không ngại bất chấp tất cả.
Lần này vào kinh, Giang Siêu dẫn theo ba mươi hộ vệ, mang theo máy bay trực thăng và mười cái khinh khí cầu.
Chỉ cần có mấy thứ này thì dù hoàng đế có muốn giữ hắn lại cũng không được. Nếu hoàng đế muốn chơi thì đừng trách Giang Siêu đề phòng.
Ngoài ra còn có Tống Tiểu Nhã đi theo. Cô nàng nhất định phải đi theo, mà Tống Ninh Tuyết cũng không yên tâm Giang Siêu, nên để Tống Tiểu Nhã đi cùng.
Lại nói, Tống Tiểu Nhã và Giang Siêu đã cùng nhau trải qua vài lần sống chết.
Giang Siêu đồng ý để Tống Tiểu Nhã đi theo. Không chỉ có như vậy, hắn còn dạy Tống Tiểu Nhã lái máy bay trực thăng. Lỡ như có lúc xảy ra chuyện, thì không cần phải lo lắng không có người lái máy bay trực thăng.
Còn đám hộ vệ thì được Giang Siêu huấn luyện điều khiển khinh khí cầu.
Đám người cứ đi thẳng về phía kinh thành. Dọc theo đường đi, Giang Siêu làm việc rất rầm rộ. Cứ khi đi qua thành trấn hoặc thành thị, hắn đều phải làm cho bá tánh biết là hắn tới, thậm chí hắn còn cho gạo cho đồ cả đường đi, tiêu tiền như nước chảy vậy. Bá tánh dọc đường đều rất biết ơn Giang Siêu.
Giang Siêu lại cho người lặng lẽ đi các thành thị và xen lẫn vào bá tánh rải một số tin đồn về thôn Kháo Sơn và phủ Ninh Châu.
Chủ yếu là nói thôn Kháo Sơn và phủ Ninh Châu là thiên đường ở nhân gian, bá tánh giàu có, không lo ăn mặc, tất cả đều do Giang Siêu mang đến, Giang Siêu có thể làm cho bá tánh sống cuộc sống yên ổn.
Ngoài kiểu nói như trên thì còn có một kiểu nói cũng đang lan tràn trong bá tánh. Đó là hoàng đế và đám quyền quý không muốn Giang Siêu vì dân vì nước. Bọn họ muốn giết Giang Siêu. Sở dĩ có chuyến đi kinh thành lần này của Giang Siêu là vì hoàng đế muốn nhân cơ hội hại Giang Siêu. Đồng thời còn nói ra chuyện hoàng đế ra lệnh giục Giang Siêu vào kinh.
Tuy rằng đa số bá tánh đều ngây thơ vô tri, nhưng chỉ cần người có tâm dẫn đường thì vẫn sẽ đi nghĩ lung tung. Rất nhanh sau đó, trong dân gian lan truyền tin tức Giang Siêu vì muốn làm cho bá tánh sống cuộc sống tốt, động chạm đến lợi ích của hoàng đế và đám quyền quý, nên bây giờ hoàng đế và đám quyền quý đều muốn giết chết Giang Siêu.
Tuy rằng cách nói này có hơi buồn cười, nhưng rất nhiều chuyện chính là nói nói rồi thành thật, huống chi chuyện này vốn dĩ là như thế.
Hơn nữa, hành động cho gạo cho đồ suốt cả đường đi đã làm cho uy vọng trong dân gian của Giang Siêu tăng lên mức cao nhất.
Nếu đổi lại là những người khác thì chắc là không ai dám làm loại chuyện này. Rốt cuộc thì kết quả khi làm vậy sẽ chỉ là khiến cho hoàng đế và đám quyền quý nghi ngờ thêm, dẫn tới nguy hiểm cho mình.
Nhưng Giang Siêu vốn dĩ đang có nguy hiểm về tính mạng. Nếu hắn muốn sống sót hoặc là chuẩn bị trước cho chuyện muốn làm trong tương lai, thì hắn phải làm việc một cách công khai ầm ĩ, chỉ có như vậy thì rất nhiều chuyện mới dễ giải quyết.
Có điều, Giang Siêu chỉ có thể làm như thế trên đoạn đường vào kinh. Về việc rải tin đồn ở những nơi khác chỉ có thể giao cho Mộ Dung Chỉ Tình đi làm.
May mà Mộ Dung Chỉ Tình không hề làm Giang Siêu thất vọng. Chờ khi Giang Siêu tới kinh thành, uy vọng trong dân gian của hắn đã cao đến mức tối đa.
Thậm chí còn có rất nhiều bá tánh lo lắng cho sự an toàn của Giang Siêu sau khi vào kinh. Bọn họ liên hợp với một ít nho sinh thành lập tổ chức cứu Giang.
Tổ chức đi về phía kinh thành, định góp ý với hoàng đế là mong hoàng đế tha cho Giang Siêu một lần.
Đương nhiên cũng có một số người nhân cơ hội tâng bốc Giang Siêu. Bởi vì Giang Siêu càng nổi tiếng thì hoàng đế sẽ càng thêm kiêng kị Giang Siêu, kết quả là hoàng đế càng thêm quyết tâm giết Giang Siêu, và Giang Siêu sẽ chết càng nhanh.
Có điều, Giang Siêu chỉ cười khẽ trước tình huống kia. Điều mà bọn kia làm rất đúng ý của hắn. Bọn kia tự cho là đúng đẩy Giang Siêu lên đường chết, lại không biết Giang Siêu vốn dĩ rất mong bọn kia làm vậy.