Cô gái nhỏ tuổi hơn nhỏ giọng nói với cô gái còn lại: “Quận chúa, chúng ta đi vào thật hả? Thế tử đang ở đây, nếu thấy dáng vẻ này của quận chúa thì sẽ không vui, khi ấy nô tỳ sẽ bị phạt.”
“Hừ… hắn dám! Nếu hắn dám phạt ngươi thì ta sẽ nói với phụ vương là hắn ức hiếp ta… Đến lúc ấy, để xem phụ vương sẽ dạy dỗ hắn như thế nào.” Cô gái trừng mắt nói.
Tuy nàng mặc đồ nam, nhưng cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp vô song của nàng.
Người ta chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra các nàng là con gái.
“Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, ngươi nói xem người đi bên cạnh ca ca ta có phải là Giang Siêu hay không? Ta thấy bọn họ đi ra từ phủ Mộ Dung, mà ca ca ta lại cứ mở miệng là gọi Giang huynh.” Cô gái được gọi là quận chúa hỏi cô gái bên cạnh.
“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy là Giang công tử. Quận chúa, nghe nói hắn vẽ rất đẹp, hay là bảo hắn vẽ một bức tranh cho ngươi đi.” Nha hoàn nói với cô gái.
Nghe vậy, trên mặt cô gái lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng kéo nha hoàn chạy vào trong tửu lầu.
Bọn họ rất nhanh tìm đến tầng hai tửu lầu. Khi tới gần ghế lô chỗ cửa sổ, cô gái thấy ca ca mình và Giang Siêu.
Nàng lập tức xông vào.
Hộ vệ canh cửa vô thức muốn ra tay với người xông lên. Nhưng khi thấy rõ cô gái, hắn ta sợ tới mức lùi ra sau, rồi vội vàng cung kính hành lễ.
“Quận chúa!”
Cô gái lạnh nhạt nhìn hắn ta, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén. Nàng mặc kệ hắn ta, quay đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt hiện lên ý cười: “Này, ngươi chính là Giang Siêu hả?” Nàng mở miệng hỏi Giang Siêu.
Vẻ mặt kiêu căng chứa loại cảm giác đáng yêu khó diễn tả thành lời.
Nàng trông có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, trong vẻ not nớt chứa đầy cảm giác tươi đẹp.
Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn đã đoán ra được cô gái kia là ai.
Là quận chúa Tống Yên, hòn ngọc quý duy nhất trên tay Nguyên vương Tống Tín. Hắn chỉ mới nghe tên của vị quận chúa kia, chứ chưa từng gặp người thật.
“Đúng là tại hạ, quận chúa có lễ.” Tuy rằng Tống Yên rất không lễ phép, nhưng mà Giang Siêu không cần thiết phải đi so đo với một cô gái như nàng.
“Ồ… là ngươi hả, Giang Siêu, nghe nói ngươi làm thơ rất hay, ngươi làm cho ta một bài thơ được không? À phải rồi, cả châu phủ đều nói ngươi vẽ rất đẹp, ngươi vẽ cho ta một bức tranh đi. Coi như ta cầu xin ngươi, chỉ một bức tranh thôi, được không?”
Nghe thấy người trước mắt thật sự là Giang Siêu, Tống Yên lập tức tràn đầy vui sướng. Nàng nhìn về phía Giang Siêu với vẻ mặt trông mong. Giọng điệu của nàng cũng mang theo một chút làm nũng.
Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn Tống Yên, trong nhất thời không thích ứng được sự thay đổi trong tính cách của cô nàng này, cảm giác quá tung ta tung tăng.
“Thật là, Tiểu Yên, sao muội có thể tùy tiện làm khó Giang huynh hả! Mau về đi, ca ca có chuyện quan trọng cần nói với Giang huynh!”
Mục đích hôm nay của hắn ta là mượn sức Giang Siêu. Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói thì đã bị muội muội quấy rầy. Vậy nên hắn ta không muốn muội muội ở lại đây nữa.
“Hừ… muội không quay về đâu. Nếu ca ca dám đuổi muội đi thì muội sẽ về nói với phụ vương là ca ca ức hiếp muội.” Tống Yên nhăn mũi với Tống Chân, nũng nịu hừ một tiếng.
Nghe vậy, Tống Chân mở miệng định nói gì đó. Nhưng khi thấy vẻ mặt ngây thơ của muội muội, hắn lại mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Để Giang huynh chê cười rồi, muội muội nhà ta cứ kiêu căng tùy hứng như vậy đấy, mong huynh đừng trách.” Tống Chân cười xấu hổ với Giang Siêu.
Ngh vậy, Giang Siêu phất tay, trên mặt hiện lên ý cười.
“Đâu có, quận chúa ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp động lòng người, không bao nhiêu người có thể so được. Nếu quận chúa đã mở lời thì tại hạ đành bêu xấu vậy.” Giang Siêu lắc đầu nói với Tống Chân.
Hắn đang lo không biết nên tiếp tục nói gì với Tống Chân, yêu cầu của Tống Yên vừa lúc khiến hắn bớt đi phiền phức khi phải nghĩ cách giao tiếp với Tống Chân, đồng thời có thể kéo dài thời gian hơn nữa, và cả không cần phải nghe mấy lời mượn sức của Tống Chân, tốt vậy sao lại không làm chứ.
Chỉ là vẽ một bức tranh mà thôi. Hắn chỉ cần dùng nhiều thời gian để vẽ tranh, muốn kéo thêm một hai canh giờ nữa là không thành vấn đề.
“Thật không? Tốt quá đi!” Nghe vậy, trên mặt Tống Yên lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng quay đầu nhìn hộ vệ trung niên, lạnh lùng nói: “Ngươi… lập tức lên phố mua thuốc màu vẽ tranh cho bổn quận chúa, nhớ phải mua loại tốt, nếu không coi chừng bổn quận chúa phạt ngươi…”
Thấy cảnh này, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy là quận chúa đã đi theo bọn họ lâu rồi, cũng đã thấy chuyện trước tửu lầu.