Còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, gã và con ngựa cùng ngã ngoài trên đất. Những người đi phía sau lưng cũng bị nổ bay ra ngoài ngay lập tức, ngay cả bụng cũng bị nổ tung.
Ruột văng tung tóe, ngựa của gã cũng đã chết, hắn thấy đầu ong ong hết cả lên, không thể nghe được âm thanh gì. Cả người đều choáng váng.
Gã cố gắng đứng dậy, sau lưng có một chú ngựa bay đến, là đồng đội của gã. Gã theo bản năng tránh sang một bên, lúc này mới tránh được vận mệnh bị ngựa đạp dưới chân.
Tuy nhiên, chưa đợi gã lấy lại tinh thần, lại có từng đợt tiếng nổ vang lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết bên tai vang lên không dừng.
Đội kỵ binh nghìn người nhất thời loạn thành một đoàn, đừng nói đến việc tấn công quân Con Cháu ở trước mặt, có thể về hàng ngũ chỉnh tề lần nữa hay không cũng là một vấn đề.
Trên tường thành, tướng lãnh Khiết Đan và Hồ tướng quân đang muốn thấy cảnh đội kỵ binh giết hết cả đội quân Con Cháu nhìn thấy như vậy, vẻ trào phúng ở trên mặt cứng đờ lại.
Bọn họ chấn kinh nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, trong mắt đầy sự không tin, bọn họ nghĩ là mình đã nhìn nhầm rồi. Nửa ngày sau cũng chưa thể bình tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, đạn pháo và hàng trăm cái trúc lôi liều mạng phát tiết vào đội kỵ binh, chỉ một lúc sau, đội kỵ binh nghìn người đã bị tàn sát hơn nửa. Bởi vì lúc bọn họ tấn công đội hình rất sát và dày, sức sát thương của đạn pháo và trúc lôi cũng tăng lên rất nhiều.
Những kỵ binh sắp đến gần với quân Con Cháu cũng chỉ còn khoảng hai trăm người. Tướng lãnh Khiết Đan ở trên tường thành thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra.
Dù hỏa thiên lôi vừa xuất hiện có uy lực kinh người, nhưng bên bọn họ có kỵ binh bất ngờ đến trận địa của quân địch, quân Con Cháu chắc hẳn sẽ loạn lên ngay.
Hai nghìn người quân Con Cháu chắc chắn sẽ bị hai trăm người đội kỵ binh giết hết.
Tướng lãnh Khiết Đan mơ mộng rất đẹp, nhưng sự thật lại làm bọn họ tuyệt vọng thêm lần nữa.
Chỉ thấy rằng, ngay khi hai trăm kỵ binh đi tới gần, quân Con Cháu đã sớm làm thành đội hình, cây tùng dài nhắm ngay vào những con ngựa chiến mà đâm tới.
Ít nhất năm người đâm một con ngựa. Con ngựa chiến vừa nhảy lên lập tức bị một ngọn giáo đâm xuyên, người bay lên trời rồi rơi xuống đất liên tục.
Những con ngựa chiến này ngay cả trận tuyến ở phía trước của quân Con Cháu cũng không làm được.
Càng làm bọn hắn kinh hãi hơn, những người kỵ binh vừa mất chiến mã, quân Con Cháu đã vọt lên, không đợi những kỵ binh này kịp phản ứng đã bị phanh thây.
Mấy người quân Con Cháu giết một tên kỵ binh, chỉ một người một đao đã nhanh chóng kết thúc chiến đấu. Tổng kết lại chỉ mất có vài phút.
Đội kỵ binh nghìn người, lại bị đánh đến mức chỉ còn mấy chục người may mắn sống sót.
"Nhanh...phái hai nghìn người qua giúp tướng quân, nhất định phải cứu Tiêu tướng quân trở về!" Trên tường thành, một tướng Khiết Đan kịp phản ứng vội vã hổn hển hét to.
Theo mệnh lệnh của hắn, đội kỵ binh đã được chuẩn bị sẵn ở quan nội, hai nghìn kỵ binh cuối cùng đồng thời xông ra ngoài.
Mục tiêu của bọn họ là trận địa ở bên phía Giang Siêu. Lúc này Tiêu Sách mới tỉnh táo lại, tìm ngựa để chuẩn bị rút lui.
Che chở quanh gã là mấy chục tên kỵ binh may mắn sống sót.
Mà ở đối diện, Giang Siêu đang lạnh lùng nhìn Tiêu Sách, vậy mà không có một chút ý định muốn tiến đến bắt giết Tiêu Sách.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Sách, lại nhìn về phái hai nghìn kỵ binh đang xông tới, khóe miệng cười trào phúng.
Sự trào phúng này trong mắt của Tiêu Sách làm gã thấy vô cùng nhục nhã. Tiêu Sách tức giận đến mức muốn nổ tung.
Gã không làm thế nào có thể tiếp thu được việc mình lại bị một thằng nhãi mà mình xem là con kiến hôi khinh thường.
Giữa cơn giận, ánh mắt gã ngày càng âm tàn, ý muốn giết người trong ánh mắt cũng lên đến đỉnh điểm. Gã không hề rút lui, ngược lại giữ đứng nguyên tại vị trí.
Gã muốn chờ hai nghìn kỵ binh còn lại đến, hắn muốn đến trước mặt Giang Siêu, tự tay Giang Siêu chém giết dưới ngựa.
Dù bên Giang Siêu có hỏa thiên lôi, nhưng bên này gã cũng không hề lo lắng, có hỏa thiên lôi thì sao, chẳng lẽ gã lại sợ sao! Chỉ cần đội kỵ binh tách nhau ra, gã cũng không tin hỏa thiên lôi này có thể tạo thành uy hiếp với bọn hắn to lớn đến mức nào.