Thường Châu quân có tám vạn người, quân Con Cháu ở trước mặt chỉ có ba vạn, không thể vây thành được, chỉ có thể bao vây ba cửa thành. Chỉ bằng lực lượng như vậy, làm sao có thể đánh tan được thành Thường Châu.
Phải biết rằng, không thể so sánh thành Thường Châu với những thành bảo vệ kia, nơi này cực kỳ lớn, tường thành lại cao, dù tấn công từ chỗ nào cũng không thể chiếm đóng được.
Dù hắn ta không xuất binh thì vẫn có thể dây dưa đến lúc quân Con Cháu chết ở chỗ này. Hắn ta thậm chí còn nghĩ đến việc tìm cơ hội để đánh lén đại doanh của quân Con Cháu nữa.
Về phần chiến thuật khinh khí cầu gì đó mà quân Con Cháu đã dùng để đánh thắng thành bảo vệ, bây giờ đối với hắn ta không còn tác dụng nữa rồi.
Chỉ có việc mở cửa thành cũng không phải mấy chục hoặc hơn trăm người mới mở được, ít nhất cũng phải hơn ba trăm người trở lên, mới có thể cùng lúc mở mấy cây to ở phía sau cửa thành ra.
Hơn nữa, cửa thành Thường Châu so với thành bảo vệ thì rộng hơn quá nhiều, chỉ dựa vào hai, ba trăm người, sợ cũng không thể giữ được. Muốn lặp lại trận chiến kinh điển cướp thành bảo vệ thứ nhất kia, cơ bản chính là không thể nào.
Dù sao, mặc kệ từ phương diện nào, quân Con Cháu cơ bản cũng không có khả năng cướp được thành Thường Châu dưới tay hắn ta. Đừng có nói đến việc còn một cửa thành vẫn chưa bị bao vây, trong thành không hề sợ thiếu nước thiếu đồ ăn gì cả!
“Các vị, các ngươi cảm thấy quân Con Cháu có thể kiên trì bao lâu ở thành Thường Châu của chúng ta?! Nếu như, bản tướng đánh bại quân Con Cháu với thành Thường Châu, các ngươi nói xem, bản tướng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng muôn đời sau hay không?”
Trình Cung nhìn quân doanh của quân Con Cháu ở phía dưới, giọng điệu đắc ý nói.
Những tướng lĩnh ở xung quanh hắn ta vội vàng nịnh hót vuốt mông ngựa.
“Tướng quân là anh hùng có một không hai, quân Con Cháu bọn họ dù có thể vô địch khắp thiên hạ, nhưng khi gặp Thượng tướng quân cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp cho sự nổi tiếng của tướng quân mà thôi. Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho tướng quân.”
“Chỉ cần tướng quân muốn ra tay, chúng ta chắc chắn sẽ chém hết quân Con Cháu quân ở dưới thành đi.”
“Đúng vậy, tướng quân, hay là, chúng ta đánh ra ngoài thành, cho quân Con Cháu chết hết ở chỗ này đi.”
Một đám phó tướng hăng hái hô to, bọn họ cũng cảm thấy quân Con Cháu dường như không chịu nổi một đòn, nếu đi so với tám vạn quân mạnh mẽ của bọn họ, cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Có phó tướng thậm chí đã chuẩn bị ra khỏi thành ngay bây giờ và tiến hành tấn công với từng cặp quân đội, dùng tám vạn người trên tay giết sạch quân Con Cháu ở dưới thành.
Trình Cung nghe vậy, lòng chạy tung tăng, cũng tính toán thử. Mắt hắn ta sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù quân Con Cháu không có đủ số lượng binh sĩ, nhưng hắn ta cũng không dám liều lĩnh, dù sao, quân Con Cháu cũng không phải là mọi người phóng đại mà ra. Sức chiến đấu của bọn họ thật sự là dựa vào những trận chiến mà có đó.
Trước khi có đầy đủ tự tin, hắn ta vẫn thấy trước đó nên trì hoãn sự hăng hái của quân Con Cháu, chờ đến đi quân Con Cháu bao vây thành thấy mệt mỏi, cũng là lúc bọn họ bắt đầu ra quân.
“Quân Con Cháu dù không đáng để lo, nhưng chúng ta cũng không được buông thả, mọi người phải nâng cao cảnh giác, luôn chú ý đến hành động của quân Con Cháu. Chuyện cầu viện hai thành khác, tạm thời cứ để vậy đã.”
Trình Cung nhàn nhạt nói với các tướng lĩnh xung quanh.
Chiến thuật trước đó là khi quân Con Cháu áp sát vào thành thì sẽ cầu viện hai thành khác, kết hợp với số lượng binh sĩ của hai thành để bao vây ngược quân Con Cháu ở ngoài thành Thường Châu.
Nếu như vậy, có thể giết chết quân Con Cháu ở thành Thường Châu này.
Chỉ là, Trình Cung nhìn thấy cục diện của quân Con Cháu đã thay đổi kế hoạch chiến đấu ban đầu. Hắn ta muốn một mình chiếm được công lao chiến thắng quân Con Cháu.
Phải biết rằng, danh tiếng của quân Con Cháu đã sớm vang vọng khắp cả thiên hạ, quân Con Cháu ngoài Giang Siêu mà mọi người đã biết từ lâu thì vẫn còn rất nhiều tướng giỏi.
Ví dụ như, tướng soái hiện tại của quân Con Cháu Đông Ly Ưng, các chủ tướng như Nam Minh Chinh, Nam Minh Đồ, Bắc Quỳnh Phương, Đông Ly Sơn,...
Hầu hết mọi người đều biết rõ những chủ tướng dẫn đầu này đều là người của tộc Dạ Lang. Rất nhiều người trong lòng cũng rất ngưỡng mộ, đặc biệt là Giang Siêu có một người thê tử là vương của tộc Dạ Lang.
Chính vì vậy, bao nhiêu tướng tài của tộc Dạ Lang, cuối cùng tất cả đều thuộc về Giang Siêu. Nếu có thể có được bất kỳ một tên tướng tài nào trong đó, có khi bọn họ đã có thể chiếm được một góc thiên hạ rồi!
Mà một người không có tiếng tăm gì như hắn ta, nếu có thể ở thành Thường Châu giết sạch quân Con Cháu ở đây, thậm chí là giết được mấy người chủ tướng của quân Con Cháu, ngay cả tướng soái Đông Ly Ưng.
Hắn ta chắc chắn sẽ thành một người mà cả thiên hạ đều biết đến. Mà với tri châu của Doanh Châu này, hắn ta cũng sẽ trở thành một người nổi tiếng. Quyền lựa cũng sẽ đạt đến đỉnh cao.
Thậm chí đợi đến ngày nào đó mà tri châu đại nhân bắt đầu tranh thiên hạ, một khi thành công, hắn ta có thể được phong làm vương, làm hầu! Nghĩ đến đây, Trình Cung thấy vô cùng hả hê.
Một đám phó tướng sau khi tâng bốc thì cũng bình tĩnh lại. Dù bọn họ rất khinh thường quân Con Cháu, nhưng cũng rất cảnh giác.
Một đám phó tướng sắp xếp người đi quan sát kĩ quân Con Cháu ở ba nơi. Dù có là gió thổi cỏ lay, người dưới trướng cũng phải báo lại kịp thời cho bọn họ.
Ở trong lều tướng soái của quân Con Cháu, Đông Ly Ưng nghiêm túc nhìn bản đồ cát mô phỏng địa hình chiến đấu ở trước mắt.
“Mọi người nói đi, giờ chúng ta phải làm thế nào để đánh ra được một lỗ hổng ở thành Thường Châu này, mà ngoài thành Thường Châu ra, hai thành còn lại cũng là mối đe dọa lớn. Trình Cung kiêu căng, cũng không đi cầu viện hai thành khác. Tạm thời lại giảm bớt không ít áp lực cho chúng ta.”
“Sợ rằng Trình Cung toan tính là đợi đến khi quân của chúng ta tấn công thành mệt mỏi, hắn sẽ bắt đầu đột kích chúng ta. Các ngươi cảm giác chúng ta nên làm thế nào với hoàn cảnh trước mắt, hơn nữa từ đó tìm được cơ hội chiến đấu có lợi cho phe ta.”
Đông Ly Ưng ngẩng đầu nhìn về phía những chủ tướng và phó tướng trước mặt. Phần lớn những người này đều là huynh đệ của tộc Dạ Lang.
Mọi người có thể có được ngày hôm nay không chỉ nhờ vào tài năng của mình mà phần nhiều là do Giang Siêu bồi dưỡng nên, nếu không có Giang Siêu dạy cho bọn họ những bài học chiến đấu kia và những tư duy tác chiến và sách lược ấy.
Chỉ sợ, tất cả mọi người ở đây đều không thể phát triển đến trình độ hiện tại. Mà hội nghị trước cuộc chiến như bây giờ để học hỏi những điểm mạnh và thói quen chiến đấu của người khác cũng là yêu cầu của Giang Siêu.
Càng đông người càng có nhiều sức mạnh, càng có nhiều kế sách. Chắc chắn có người có thể nghĩ đến chỗ mà ngươi không nghĩ tới. Các chức vụ quân sự khác nhau chính là để xây dựng được kế hoạch chiến đấu tốt hơn.
“Tính toán của Trình Cung dù giảm bớt áp lực cho chúng ta, nhưng cũng làm cho chiến thuật đánh viện binh của chúng ta không thể thực hiện được. Đương nhiên, với số lượng binh sĩ của chúng ta, muốn đánh viện binh là phải rất cố gắng, chỉ cần không cẩn thận chút thôi, có khả năng tất cả chúng ta đều phải nằm xuống ở chỗ này. Dù là dựa vào những trang bị hiện đại của chúng ta thì cũng không thể mạo hiểm như thế được.”
Lúc này Nam Minh Chinh lên tiếng, theo sau đó, một tướng lãnh cấp cao của tộc Dạ Lang cũng nói theo:
“Nam Minh Chinh nói không sai, chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn trận địa mà viện binh của quân địch phải đi qua từ trước, đợi quân địch mệt mỏi mới tấn công, dù cho quân địch gấp mười lần quân ta vẫn có thể đánh cho bọn họ không kịp trở tay.”
“Nếu như chiến thuật của chúng ta được vận dụng tốt, thậm chí có thể tiêu diệt số lượng viện trợ của quân đích gấp vài lần ngay trên đường đi cứu.”
“Bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là làm như thế nào để Trình Cung cầu viện hai thành khác.”