Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn nhịn cơn tức này lại trong lòng. Tuy rằng ông ta rất muốn giết người, nhưng những tên thủ hạ mà ông ta có thể sử dụng không còn nhiều lắm. Giết tên đó rồi, người có thể dùng lại càng ít hơn.
Thấy hoàng đế đè sát ý xuống, thái giám vội vàng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lộ vẻ do dự nói với Tống Triết:
"Nhưng mà, bệ hạ, thần gặp phải một chuyện kỳ quái, thật ra phủ doãn vương chỉ cho thần xem trên dưới một trăm bộ thi thể, phần còn lại, ông ta nói trạng tình trạng tử thi quá khó coi nên đã hỏa thiêu rồi."
"Nhưng tiểu nhân cảm thấy không thể như vậy được, dù sao, để hỏa thiêu hơn một trăm thi thể, thì nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, không thể không để lại dấu vết."
"Nhưng Vương Chân không cho tiểu nhân xem, tiểu nhân cũng không có cách nào khác. Chỉ là, nhìn vết máu hỗn loạn trong nhà giam thì cũng giống như Vương Chân nói. Chỉ là... Tiểu nhân luôn cảm thấy trong chuyện này... Có thể còn có vấn đề gì đó nhưng lại không thể nói rõ là gì!"
Tống Triết nghe vậy, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Vương Chân, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm sao!" Ông ta lẩm bẩm, thần sắc trên mặt càng ngày càng khó coi. Một cỗ cảm giác chúng bạn xa lánh dâng lên trong lòng ông ta.
Trong lòng Tống Triết, người mà ông ta hận nhất chính là Trịnh An, nếu như ông ta không tin lầm Trịnh An thì cũng không đến mức bị mọi người xa lánh giống như bây giờ.
Mà chuyện ông ta có thể làm, chính là tìm mọi cách diệt Trịnh An, và cả mối uy hiếp lớn nhất của ông ta là Giang Siêu.
Nếu hai người Giang Siêu và Trịnh An có thể cùng nhau đồng quy vu tận là tốt nhất. Trong mắt ông ta chậm rãi lộ ra một chút kỳ quái, khóe miệng nhếch lên một tia tà ác.
“Giang Siêu, trẫm rất muốn nhìn xem ngươi có thể sống sót rời khỏi kinh thành hay không. Đi thông báo cho tộc Khiết Đan, Giang Siêu đã vào kinh thành.”
Tống Triết quay đầu thản nhiên nói với thái giám phía sau.
Thái giám nghe vậy, vội vàng đáp lại đi ra ngoài, nhưng trong lòng hắn ta lại âm thầm vì Giang Siêu mặc niệm.
Hoàng đế để hắn ta truyền tin tức Giang Siêu vào kinh truyền cho sứ giả tộc Khiết Đan, chỉ sợ là muốn những sứ giả này phái sát thủ đi giết Giang Siêu.
Mặc kệ tộc Khiết Đan có sát thủ nào có thể giết được Giang Siêu hay không, chỉ sợ, tộc Khiết Đan chắc chắn sẽ không bỏ qua, thời gian Giang Siêu ở kinh thành chắc chắn sẽ không yên ổn.
Thấy thái giám rời đi, sự âm ngoan trên mặt Tống Triết càng ngày càng rõ. Thật ra ông ta lại rất chờ mong xem tộc Khiết Đan sẽ đối phó với Giang Siêu như thế nào.
Ông ta đã truyền tin tức đến cho tộc Khiết Đan rồi, chuyện của Giang Siêu chắc chắn ông ta sẽ hỗ trợ từ phía sau. Nếu những người tộc Khiết Đan này còn không làm được nữa thì cũng quá vô dụng rồi.
Một bên khác, Giang Siêu vừa trở lại nhà ở, Mộ Dung Địch đã tìm đến, vừa mới vào cửa, Mộ Dung Địch đã lúng túng nói với Giang Siêu:
"Cháu rể, chuyện của Minh Ý, chắc cháu đã biết rồi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đến giờ còn chưa biết lòng người hiểm ác, chúng ta cũng chỉ hy vọng cháu có thể gõ cho nó một cái. Chuyện ngày mai, cháu cứ yên tâm, nếu có tên nào không có mắt muốn gây bất lợi cho cháu, ông chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho cháu, lão già ta đây lại muốn xem thử, ai dám động đến con rể của nhà Mộ Dung ta."
Nói dứt lời, trên người ông cụ lại lộ ra một cỗ khí phách.
Giang Siêu nghe vậy cũng bật cười. Hắn đoán mọi người ông cụ đã biết chuyện này rồi. Cũng nghĩ đến việc ông cụ có thể sẽ muốn hắn ra tay.
Nhưng hắn không nghĩ đến ông cụ sẽ đến cầu hắn hành hạ cháu mình. Nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Minh Ý sẽ là người thừa kế của vị trí Quốc Công. Nếu như vẫn giậm chân tại chỗ như vậy.
Chỉ sợ, phủ Tĩnh Quốc Công có thể sẽ suy yếu trong tay của Mộ Dung Minh Ý, nếu như làm không tốt, có thể khiến cho cả nhà Mộ Dung muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.
"Ông, cháu biết rồi. Chẳng qua, nếu cháu quá tay, người cũng đừng tức giận đó!" Giang Siêu cười với Mộ Dung Địch.
Nhưng hắn vẫn quyết định sẽ rào trước. Dù sao, nếu hắn ra tay quá nặng, sợ là ông cụ sẽ không chấp nhận được. Chuyện xấu vẫn phải nói trước mới tốt.
Ông cụ nghe vậy, vội xua tay nói: "Cháu yên tâm mà đánh đi, chỉ cần giữ lại cho nó nửa cái mạng là được rồi. Lão già ta đây cũng không phải người không hiểu chuyện. Ta cũng biết rõ thằng nhóc này cũng hơi quá đáng. Cứ nói đến là lão già ta đây lại muốn đập cho nó một trận."
Vừa dứt lời, Mộ Dung Địch cũng nghiến răng nghiến lợi, mắt hiện lên sự tiếc nuối khi rèn sắt không thành thép. Có thể tưởng tượng được ông thất vọng về đứa cháu trai này đến mức này.