Bọn họ không thể ngờ rằng thằng nhãi trước mắt lại cứ ngu ngốc đi khiêu chiến Hầu Đào, đúng là tìm đường chết mà.
Nghe vậy, Hầu Đào ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha… vậy bắt đầu đi… À phải rồi, quên nói với ngươi, nếu ngươi muốn chơi xấu thì cũng phải nghĩ trước hậu quả.”
Hắn ta đi đến trước bàn mình, cầm bút lên.
Mọi người lập tức mang vẻ mong chờ, nhìn về phía Giang Siêu và Hầu Đào.
Bên Hầu Đào vẽ vời đủ kiểu. Còn bên Giang Siêu thì chỉ vẽ nguệch ngoạc cho có.
Trên bàn có vài loại thuốc màu màu sắc rực rỡ. Đám người Hầu Đào tổ chức buổi thơ họa, chủ yếu nhất vẫn là vẽ tranh, bởi vì bọn họ đều yêu thích vẽ tranh.
Vậy nên bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ thuốc màu. Nhưng với Giang Siêu mà nói, các loại màu sắc thật sự là rất ít, nhưng mà cũng đủ dùng.
Lúc hai người vẽ tranh, những người xung quanh vốn định đi tới xem, nhưng đều bị người của Hầu Đào chặn lại.
Bên Giang Siêu cũng có ba người Tống Ninh Tuyết chặn lại. Các nàng không muốn Giang Siêu bị làm phiền.
Tuy rằng mọi người tò mò, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Giang Siêu buông bút, lạnh nhạt nhìn sang Hầu Đào ở bên cạnh.
Bàn của Hầu Đào bị hai tấm màn che lại, có vẻ là đề phòng Giang Siêu nhìn lén, sợ Giang Siêu sao chép.
Thấy cảnh này, Giang Siêu cười nghiền ngẫm. Hắn dùng giấy chặn lại bức tranh của mình, rồi nhìn sang Hầu Đào.
Thấy vậy, mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ cảm thấy Giang Siêu không vẽ ra được gì nên đã bỏ cuộc.
Mọi người nhìn về phía Giang Siêu với vẻ thương hại. Nhất là đám người bên Hầu Đào, mặt mày bọn họ tràn đầy vẻ giễu cợt. Bọn họ cảm thấy ván này Giang Siêu thua chắc rồi.
Khoảng vài phút qua đi, Hầu Đào cũng vẽ xong. Hắn ta ngẩng đầu, thấy Giang Siêu đang nhìn mình thì vô thức dùng tay che bàn mình.
Động tác của hắn ta khiến Giang Siêu buồn cười. Dù hắn ta không che thì mình cũng không thấy. Lại nói, mình cần gì phải đi sao chép hắn ta?
“Đã xong rồi hả, vậy ngươi lên trước đi.” Giang Siêu làm tư thế mời với hắn ta.
Động tác hờ hững từ Giang Siêu khiến Hầu Đào và những người xung quanh nhíu mày. Sao thằng nhãi này lại bình tĩnh vậy chứ?
Hầu Đào không nói nhiều nữa, mặt mày đắc ý cằm bức tranh của mình lên, quay người giơ cho mọi người xem, chủ yếu là giơ về phía ba cô gái.
“Bổn công tử vẽ phong cảnh mùa xuân, kèm theo bài thơ… cảnh xuân… ngày xuân ấm áp… gió nhẹ…”
Hầu Đào ngâm nga bài thơ mình viết với giọng điệu đắc ý. Giang Siêu nghe mà nhíu chặt mày.
Bài thơ của đối phương thật sự là khó mà khen được. Về phần tranh vẽ…
Lúc này, Hầu Đào đã quay bức tranh về phía Giang Siêu, vẻ đắc ý trong mắt đạt tới cao nhất.
Thấy bức tranh, Giang Siêu gật nhẹ đầu. Nếu nhìn từ góc độ người cổ đại thì bức tranh được vẽ rất đẹp.
Hoa giống hoa, lại không giống hoa, không vẽ ra được hình dáng hoa thật, nhiều lắm là hơi giống hoa thật, chỉ có cảnh sông núi là có được một chút ý cảnh.
Nhưng ở trong mắt Giang Siêu, bức tranh kia nhiều lắm cũng chỉ đạt đến tiêu chuẩn học sinh tiểu học ở kiếp trước. Hắn thật sự không biết thằng nhãi kia lấy tự tin từ đâu ra nữa.