Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn vừa dứt lời, tất cả lưu dân đều nhìn về phía hắn với ánh mắt mong chờ. Đa số người đều lớn tiếng nói: “Bọn ta bằng lòng đi theo Giang tiên sinh, dù có chết ở trên đường thì cũng tốt hơn là chết đói. Bọn ta đã không còn nhà nữa rồi. Ở cái thế đạo này, đi đến đâu cũng chỉ có một đường chết, thà rằng đi theo Giang tiên sinh tìm một con đường sống.”

Trong đám người, một người phụ nữ trung niên nói với Giang Siêu.

Bà ta vừa dứt lời, những người khác cũng vội vàng phụ họa, thanh thế càng lúc càng lớn, gần như tất cả mọi người đều lựa chọn đi theo Giang Siêu.

Rốt cuộc thì đám lưu dân bọn họ không có đất đai, không có chỗ ở. Bọn họ có cơm ăn một ngày là có thể sống được một ngày, ngày nào đó không có cơm ăn là phải chết đói.

Mặc dù đi theo Giang Siêu sẽ rất nguy hiểm, có thể bị đám cướp giết bất cứ lúc nào khi đi đường.

Nhưng ít nhất là Giang Siêu cho bọn họ hi vọng. Mấy ngày qua, mọi người đều được ăn no, thậm chí là mặc ấm. Giang Siêu không chỉ phát lương khô cho mọi người, mà còn phát cho mỗi người hai bộ quần áo.

Cách làm của Giang Siêu khiến mọi người mong chờ vào tương lai trong lời nói của Giang Siêu. Có chỗ ở, có cơm ăn, có giường ngủ.

Đám lưu dân bọn họ cần cái gì? Bọn họ chỉ cần mấy thứ đơn giản kia thôi! Tại cái thế đạo vô tình này, bọn họ cũng chỉ muốn sống sót.

Đa số lưu dân đều lựa chọn đi theo Giang Siêu. Một số ít lưu dân lựa chọn tách ra.

Chỉ có khoảng một trăm người bỏ đi. Giang Siêu không giữ lại bọn họ, còn cho bọn họ thêm lương khô và một ít bạc.

Về phần bọn họ có sống sót hay không là phải xem bọn họ rồi. Hắn đã cho bọn họ cơ hội để lựa chọn.

Thấy có người bỏ đi, rất nhiều người đều thay đổi ánh mắt, có buồn bã, có đi khuyên nhủ.

Có người bị thuyết phục ở lại. Có người kiên trì muốn đi. Cuối cùng có khoảng bốn mươi người bỏ đi, phần lớn là đàn ông năm sáu mươi tuổi và thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Bọn họ tự nhận là mình có thể tìm được một con đường sống.

Rốt cuộc thì bỏ đi vẫn tốt hơn là ở lại bị đám cướp giết chết.

Về phần đám lưu dân ở lại, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý đi theo Giang Siêu, dù có chết ở trên đường thì cũng sẽ không hối hận.

Trấn an xong lưu dân, Giang Siêu phân một trăm quân Con Cháu bảo vệ xung quanh lưu dân, đồng thời đi tìm tướng lãnh quân châu phủ.

Hắn giao chuyện bảo vệ lưu dân cho đối phương. Quân châu phủ của hiện giờ chỉ có bấy nhiêu tác dụng thôi.

Lần này, tướng lãnh cực kỳ khách sáo với Giang Siêu, khi nói chuyện cũng cực kì cung kính, không còn vẻ kiêu ngạo trước đó nữa.

Giang Siêu đã dùng hành động thực tế của mình nói cho đối phương biết mình không phải là đồ vô dụng.

Hắn khá là yên tâm khi giao lưu dân cho quân châu phủ bảo vệ. Trong trận chiến vừa rồi, một nghìn quân châu phủ bảo vệ rất tốt lưu dân.

Tuy rằng vẫn có gần trăm người chết, nhưng đó là vì chiến đấu hỗn loạn trong giai đoạn đầu. Sau lại, dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình, quân châu phủ coi như là có sức chiến đấu không kém.

Nghe Giang Siêu sai mình bảo vệ lưu dân, tướng lãnh quân châu phủ muốn bàn bạc lại với Giang Siêu.

Rốt cuộc thì sau khi nhìn thấy Giang Siêu chiến đấu, hắn liền có suy nghĩ đi theo Giang Siêu cùng nhau diệt cướp. Dưới sự chỉ huy của Giang Siêu, trận chiến thật sự khiến hắn ta nhiệt huyết sôi trào.

Có điều, khi nhìn đến ánh mắt hờ hững lại lạnh băng của Giang Siêu, hắn ta từ bỏ suy nghĩ của mình.

Trải qua trận chiến vừa rồi, hắn ta biết mình làm được tới đâu, ngay cả chỉ huy cũng không được thì nào có tư cách đi chiến đấu cùng với Giang Siêu.

Hắn ta có thể làm tốt nhiệm vụ do Giang Siêu giao cho là đã rất tốt rồi.

Bên phía quân châu phủ bị tổn thất nặng nề. Ba nghìn binh lính, chết hơn hai trăm, bị thương hơn ba trăm, số lượng binh lính có thể chiến đấu giảm hơn một phần mười.

Nếu không có Mộ Dung Chỉ Tình kịp thời chỉ huy, thì quân châu phủ sẽ còn tổn thất nhiều hơn nữa. Và nếu không có Giang Siêu kịp thời chi viện, thì không chỉ có quân châu phủ sẽ bị giết sạch, mà đám lưu dân có khi cũng bị giết sạch luôn.

Bên phía quân Con Cháu, chỉ có mười một người bị thương nhẹ, những người khác đều không sao cả, đao thép trên tay bọn họ cũng còn nguyên vẹn.

Khi quân châu phủ tới đây xem thử đao thép trong tay quân Con Cháu, thấy trải qua một trận chiến lâu dài, mà đao thép không hề bị sứt mẻ gì, thì trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và hâm mộ.


Loại vũ khí hoàn mỹ thế này thật sự rất có lợi cho cận chiến. Cho dù phải đối đầu với vạn quân thì chắc là hai trăm người trước mắt cũng có thể làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK