Chương 48: Cần gấp nhân tài
Giang Siêu đã nghĩ ra cách giải quyết, đó là nhét ngòi nổ vào trong khe hở giữa các mảnh sắt, vậy dù có nện xuống thế nào thì ngòi nổ cũng sẽ không tắt.
Ve phần có được hay không thì chỉ có thể chờ khi làm ra được thành phẩm rồi mới biết.
Khi giải quyết xong hết các vấn đề về cải tiến là có thể sản xuất đạn pháo với số lượng lớn. Muốn làm ra một ống pháo đủ tiêu chuẩn ít nhất cũng cần khoảng năm ngày.
Đó là khi vài tên thợ rèn cùng nhau chế tạo và đảm bảo được việc đúc sẽ thành công. Nếu không thì thời gian làm ra một ống pháo sẽ càng lâu hơn nữa.
Có điều, Giang Siêu không định chế tạo nhiều ống pháo, chỉ cần khoảng hai mươi khẩu pháo là đủ rồi.
Nói đến cùng là do bọn họ không đủ khối sắt và khối đồng. Hơn nữa, có trang bị nhiều pháo cũng chẳng có tác dụng gì.
Có bấy nhiêu pháo cũng đủ để phòng thủ kiên cố thôn Kháo Sơn rồi. Chỉ cần cung cấp đủ đạn pháo, thì dù có bao nhiêu người tới, bọn họ cũng có thể giết được.
Sau đó, Giang Siêu đi bên xưởng nung, lại một đám ngói ra lò, xưởng nước hoa và xà phòng cũng bắt đầu làm việc.
Ngoài ra, ba cái lò nung mới đã bắt đầu nung.
Tốc độ phát triển vẫn còn chậm, phần xây dựng xưởng cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Lô máy dệt đầu tiên đã được đưa vào sử dụng, chỉ còn chờ Giang Siêu đi giải thích cách vận hành của máy dệt.
Chỉ là sau khi thử pháo xong thì trời đã tối rồi. Chuyện giải thích cách dùng máy dệt vải chỉ có thể dời sang ngày mai.
Vê phần lựa chọn công nhân sử dụng máy dệt vải, Giang Siêu quyết định dùng người trong thôn.
Dù sao mọi người đều là người cùng thôn, sống trong thôn, vậy nên Giang Siêu hoàn toàn không lo lắng bọn họ để lộ bí mật nghề nghiệp.
Vê phần người ngoài thôn, Giang Siêu sẽ sắp xếp cho bọn họ làm chuyện khác.
Sau nhiều ngày phát triển, cả thôn Kháo Sơn có ít nhất một nghìn người đang làm việc.
Ngoài ba trăm người trong thôn, còn có một số đàn ông lao động tay chân bốn năm
mươi tuổi và một số thanh niên trai tráng.
Ve phần phụ nữ thì phần lớn nằm trong độ tuổi mười ba mười bốn đến năm mươi tuổi.
Chỉ riêng tiền công mỗi ngày đã là gần mười lượng bạc, còn chưa tính những người có tay nghề. Đám thợ thuốc nổ thạo nghề trong xưởng thuốc nổ mỗi người một ngày ba mươi đồng tiền công, một tháng gần một lượng bạc. Trong khi người bình thường một năm còn chưa kiếm được một lượng bạc.
Ngoài ra còn tiêu hao lương thực. Đây cũng là một số chi lớn. Một tháng chắc là hơn một nghìn lượng, thậm chí còn nhiều hơn.
May mà hiện giờ Giang Siêu không thiếu tiền. Hắn thậm chí còn cảm thấy chưa đủ người, tốc độ phát triển quá chậm.
Trong vòng một tháng, hắn phải giao hàng các đơn hàng được đặt vào tối qua.
Tuy rằng nước hoa và xà phòng đang được sản xuất, nhưng nếu không có xưởng thì sức sản xuất sẽ theo không kịp.
Còn cả vải dệt cũng phải nhanh chóng dệt xong. Nhìn chung là có chút không đủ người.
“Ninh Tuyết, ngày mai cô nhớ sắp xếp chuyện thuê thêm người, thợ thuốc nổ thạo
nghề, thợ rèn thợ mộc, thợ thủ công, có thể mời được bao nhiêu thì mời. Còn có chuyện chiêu mộ hộ vệ nữa, phải nhanh chóng lên mới được.”
Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết cùng đi về phía nhà Giang Siêu. Hắn vừa đi vừa nói với Tống Ninh Tuyết đang đi bên cạnh.
Tống Ninh Tuyết gật đầu. Nàng biết vì sao Giang Siêu cần nhiều người như vậy.
Từ lúc trở về từ núi Kê Minh cho tới tận bây giờ, nàng vẫn luôn đi theo Giang Siêu, nên biết chỗ nào đang thiếu người.
Về phần vì sao Giang Siêu làm lớn như vậy, Tống Ninh Tuyết không hề nghĩ nhiều, rốt cuộc phần lớn những gì mà Giang Siêu làm đều là vì giúp nàng diệt nạn trộm cướp.
Phần còn lại chắc là vì thôn dân. Hắn chỉ là muốn các thôn dân sống tốt hơn một chút thôi.
Vậy nên, cho dù Giang Siêu sai nàng tìm người hoặc là làm chuyện gì khác, nàng đều không từ chối hay là hỏi nhiều.
Huống chi không bao lâu nữa đám cướp sẽ tạo phản. Nếu nàng không chuẩn bị gì cả, thì toàn bộ huyện An Ninh đều sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nàng có thể sống sót trong trận phản loạn kia hay không cũng là cả một vấn đề.
Hai người nhanh chóng về tới trước nhà Giang Siêu. Nhìn căn nhà tranh trước mắt, Tống Ninh Tuyết hơi thay đổi sắc mặt, có chút không nỡ mà nói với Giang Siêu: “Giang đại ca, ta về huyện thành trước, ngày mai ta sẽ nhanh chóng giải quyết các vấn đê mà ngươi nói, và ta cũng sẽ đẩy nhanh tốc độ chiêu mộ tư binh.”
Giang Siêu gật đầu, mỉm cười phất tay với nàng.
Tống Ninh Tuyết lưu luyến quay người đỉ. Vài tên nữ hộ vệ theo sau đều thay đổi ánh mắt.
Bọn họ có thể nhìn ra được là chủ nhân bọn họ có cảm giác khác với Giang Siêu.
Nhất là Tống Tiểu Nhã, nàng ấy cùng nhau lớn lên với Tống Ninh Tuyết, tình cảm giữa haì người như là tỷ muội vậy.
Nàng âỳ cảm thâỳ Tống Ninh Tuyết thích Giang Siêu là một chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến chuyện Giang Siêu đã có thê tử rồi thì nàng ấy lại hơi buồn rầu.
Hơn nữa, sự chênh lệch về thân phận giữa Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết khá lớn, chắc là không dễ dàng để ở bên nhau.
Tuy rằng Tống Ninh Tuyết đã không còn cha mẹ, nhưng mà nàng còn có cô, dì và ông ngoại. Thân phận của bọn họ không thấp chút nào.
Nếu Tống Ninh Tuyết nói muốn gả cho một tên bình dân đã có thê tử, thì đám người thân của nàng sẽ không đồng ý.
Cho dù Tống Ninh Tuyết là quận chúa, nhưng nàng chưa chắc có thể quyết định được hôn sự của mình.
Tống Tiểu Nhã thở dài, nhìn Giang Siêu đang vẫy tay, rồi quay người đi theo Tống Ninh Tuyết còn đang lưu luyến chưa muốn về.
Sau khỉ lên ngựa, Tống Ninh Tuyết nhìn chăm chú vào Giang Siêu một cái, rồi mới qua người giục ngựa lao nhanh đi.
Tuy rằng nàng không muốn đi, nhưng khỉ cân đi nàng vẫn sẽ dứt khoát đỉ. Tống Ninh Tuyết luôn là người làm việc dứt khoát lưu loát như thế.
Thấy bọn Tống Ninh Tuyết đi rồi, Giang Siêu quay người đi vào trong nhà mình.
Vừa đến cổng trước, cách hàng rào tre, hắn thấy Tô Miên Miên đang đứng trước cửa nhà và Tò Tiểu Thảo đang ôm chân nàng nhìn xung
quanh.
Khi nhìn thấy Giang Siêu, trên mặt các nàng đêu lộ vẻ vui mừng. Sau đó, Tô Miên Miên lại nhìn theo hướng đi của Tống Ninh Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
“Ca ca, Tiểu Thảo nhớ ca ca, sao bây giờ ca ca mới về nhà…” Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Siêu, Tô Tiểu Thảo vội vàng chạy như bay qua.
Cô bé còn nhỏ, bước chạy không vững vàng.
Giang Siêu bước nhanh lên đón cô bé, ôm cô bé lên người, hôn lên mặt cô bé một cái.
Qua một thời gian tĩnh dưỡng, cô bé đã trở nên mượt mà, tuổi còn nhỏ mà đã thấy được ngoại hình xỉnh đẹp trong tương lai.
Cô bé được Giang Siêu hôn thì cười khúc khích liên tục. Cô bé hôn lại Giang Siêu, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Giang Siêu lộ ra vẻ vui mừng. Hỉện giờ cô bé vui vẻ như vậy, có thể thấy được những cố gắng trong thời gian qua của hắn là không lãng phí.
Hắn lấy ra gói giấy dầu bao vài xâu kẹo hồ lô từ trên người ra.
Giang Siêu không hề quên chuyện đã hứa với cô bé. Hắn đã nhờ người đi huyện thành mua kẹo hồ lô giùm hắn.
Khỉ nhìn thấy kẹo hồ lô, đôi mắt cô bé sáng bừng lên, nước bọt trong miệng sắp chảy ra ngoài.
Giang Siêu đưa kẹo hồ lô cho cô bé, rồi đưa một xâu cho Tô Miên Miên.
“Miên Miên, nàng cũng ăn một xâu kẹo đi.” Tô Miên Miên mới có mười sáu tuổi, nói gì thì vẫn còn là một đứa trẻ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK