Giang Siêu mỉm cười với đối phương, lại lắc đầu nói: “Với ta mà nói, bức tranh này rất có ý nghĩa, là vô giá, dù ngươi có ra giá nghìn vàng thì ta cũng sẽ không bán. Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.”
Giang Siêu vừa dứt lời, mọi người đều có thể thấy được sự quyết tâm của hắn, ai cũng thất vọng lắc đầu.
Còn ba cô gái vốn đang lo lắng hồi hộp thì lại lập tức lộ vẻ vui mừng, ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu trở nên dịu dàng yêu thích hơn.
Nhất là khi nghe câu rất có ý nghĩa, là vô giá, ra giá nghìn vàng cũng không bán kia của Giang Siêu, mặt mày ai nấy đều toát lên vẻ mừng thầm.
Ba cô gái nhìn nhau, cảm nhận được vẻ ngọt ngào trong mắt đối phương, lập tức xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn đối phương nữa.
Lúc này, giọng nói Giang Siêu lại vang lên.
“Hầu công tử, bây giờ là lúc trừng phạt.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, sắc mặt Hầu Đào thì trở nên cực kì khó coi.
Lúc nãy hắn ta vô cùng kiêu ngạo muốn thêm trừng phạt là vì hắn ta cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng. Vậy nên hắn ta đưa ra cách trừng phạt cực kì quá đáng.
Không ngờ kết quả là dọn đá đập chân mình.
Hắn ta vốn tưởng rằng Giang Siêu là một kẻ dễ bị ức hiếp. Nhưng mà bây giờ xem ra người ta chính là giả heo ăn thịt hổ.
Chỉ là Hầu Đào không chịu nhận phạt. Trừng phạt vốn dĩ nhắm vào Giang Siêu. Đến lượt hắn bị phạt, hắn không chịu nhận phạt.
Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Thằng nhãi này thế mà lại muốn chơi xấu! Thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ mặt khinh thường.
Trừng phạt vốn chỉ là lời nói suông. Nếu Hầu Đào không muốn thì không ai làm gì được hắn ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta chơi xấu.
Lúc mọi người đang cho rằng Hầu Đào sẽ không phải nhận bất cứ trừng phạt nào, cứ vô sỉ bỏ đi, thì một chiếc ghế đột nhiên bay ra.
Rầm! Chiếc ghế đâm mạnh vào đùi Hầu Đào, khiến hắn ta ngã lăn xuống đất.
Hầu Đào hét thảm thiết một tiếng, đau đến mức một lúc lâu không ngồi dậy được. Hắn ta giận dữ quay đầu nhìn về phía Giang Siêu, mở miệng mắng: “Ngươi dám đánh bổn thiếu! Ngươi muốn chết hả…”
Có điều, hắn ta vừa mới mắng được một vài câu là bị một chiếc nghiên mực nện trúng miệng, không chỉ có mực nước bắn vô miệng, mà miệng còn bị nện trúng chảy máu.
“Ngại quá, ta trượt tay… trúng ngươi rồi hả, ngươi cũng xui xẻo quá đi…” Giang Siêu lạnh lùng nhìn Hầu Đào, từ từ đi tới.
Lời nói của hắn khiến mọi người đều ngạc nhiên. Ai cũng chấn động mà nhìn về phía hắn. Bọn họ không thể tin nổi là thằng nhãi này lại có thể ngụy biện hay như thế.
Rõ ràng là hắn nhắm trúng mục tiêu rồi mới ném. Sao lại nói thành trượt tay rồi? Trượt tay trượt chính xác vậy hả? Còn chính xác hai lần nữa chứ!
“Ngươi…” Hầu Đào mở miệng định mắng Giang Siêu.
Cơn giận dữ trong lòng hắn ta đã lên tới mức cao nhất. Hắn ta cũng nghĩ như những người xung quanh, ngươi trượt tay cái con khỉ, rõ ràng là cố ý mà.
Có điều, hắn ta còn chưa nói ra lời, Giang Siêu đã đi lên túm cổ áo hắn ta. Một người nặng hơn một trăm cân thế mà lại bị Giang Siêu dùng một tay túm dậy.
Khi Hầu Đào còn chưa kịp thốt lời mắng ra ngoài, Giang Siêu đã tát lên mặt hắn ta bằng một tay khác.
Bốp! Trên mặt Hầu Đào bị ăn một cái tát mạnh, cơn đau dữ dội khiến hắn ta trợn to đôi mắt.
Mọi người rất ngạc nhiên. Ai cũng không ngờ thằng nhãi này lại bạo lực như vậy, đi lên là đánh, mà đánh còn rất thuận tay nữa.
“Còn nhớ lời ta nói không?” Lần này Giang Siêu không nói bằng tay nữa, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hầu Đào rồi hỏi.
Hầu Đào rất ngạc nhiên, cả buổi không hiểu ý trong lời Giang Siêu. Ngươi nói cái gì? Mẹ nó ngươi nói nhiều lắm, ta biết ngươi muốn hỏi lời nào?
Hắn ta nhăn nhó cả mặt, trong lòng ấm ức lại giận dữ. Nhưng mà hắn ta lại không dám nói, hắn ta sợ mình vừa nói là Giang Siêu sẽ tát qua.