Quân Doanh Châu thấy đội đặc chiến quân Con Cháu đi mở cửa thành thì rất nôn nóng, lập tức xông lên ngay. Mấy trăm người đánh với hai mươi người ngay cổng tò vò hẹp hòi ở cửa thành,
Thực lực của đội viên đội đặc chiến không hổ là tinh anh trong tinh anh. Cứ hễ quân Doanh Châu vừa xông tới là gần như bị chém chết ngay cổng tò vò.
Trên người bọn họ dính đầy máu, không biết là máu của kẻ địch hay là của chính mình. Bọn họ không lùi một bước, trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.
Nếu bây giờ bọn họ lui ra thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đám đội viên hét to lên, lập tức khiến quân Doanh Châu sợ tới mức chạy lùi ra sau.
Thấy cảnh này, đội đặc chiến lập tức lao lên chém giết mấy người đi cuối. Bọn họ giận dữ nhìn quân Doanh Châu đang sợ tới mức run bần bật.
Quân Doanh Châu rốt cuộc cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của quân Con Cháu. Với chiến lực như thế, dù cho bọn chúng có thêm mấy trăm quân Doanh Châu thì cũng không đủ để người ta giết chết.
“Các ngươi còn đang đợi cái gì, mau ngăn cản bọn họ…”
Đúng lúc này, một gã phó tướng tức muốn hộc máu quát lên. Nếu còn không đánh nữa thì kẻ địch sẽ mở được cửa thành, vậy là mọi thứ đều xong rồi.
Gã vừa hét to xong, quân Doanh Châu đang sợ tới mức run bần bật không thể không căng da đầu xông lên.
Mấy trăm người cùng nhau xông lên, cực kì khí thế, dẫn tới cả đám lớn gan hơn nhiều.
Bọn chúng nghĩ rằng bên phe quân Con Cháu chỉ có hai mươi người, bọn chúng cùng nhau xông lên, thế nào cũng có thể bao vây bọn họ tại cổng tò vò.
Hơn nữa, nếu còn không đánh lên thì then cài cửa sẽ bị nâng ra, ba mươi tên quân Con Cháu kia đã nâng then lên một nửa rồi.
Dẫn đầu đội đặc chiến nhìn ra phía sau, kiên quyết nói với chiến hữu xung quanh: “Các huynh đệ, chúng ta sắp thành công rồi, chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa…”
Hắn vừa dứt lời, đám đội viên đội đặc chiến xung quanh liền quát lớn lên, dũng cảm quyết tâm lao về phía mấy trăm người quân Doanh Châu.
Trong chớp mắt, bọn họ đã bị bao vây trong đám người, giơ tay lên rồi chém xuống, có tiếng đao chém trúng thịt vang lên, và có cảm giác đau đớn khi trên người trúng đau.
Hai mươi tên đội viên đã chết lặng. Bọn họ chỉ biết liều mạng chém giết. Bọn họ không lùi một bước, dựa vào cửa thành hẹp hòi, gắng gượng chặn kẻ địch ngay đây.
Chỉ là mỗi người trong bọn họ đều bị thương nặng. Có vài người thậm chí bị chém đứt một tay hoặc một chân. Dù vậy, bọn họ vẫn cố gắng chiến đấu.
Mất một tay thì dùng một tay khác. Mất một chân thì dựa vào bên cạnh cổng tò vò chém giết. Bọn họ tóc tai rối tung, mặt mày hung ác, trong mắt chỉ còn lại sát ý dày đặc.
Một đám quân Doanh Châu bị chém giết sợ hãi mà nhìn bọn họ. Thành chủ thành thứ nhất cũng đi tới đây, thấy đội viên đội đặc chiến quân Con Cháu như vậy thì trong mắt chỉ còn lại sợ hãi và khó tin.
Đây chính là quân Con Cháu! Với chiến lược và ý chí chiến đấu như thế thì thử hỏi trong thiên hạ còn ai có thể đánh lại được nữa? Trong lòng gã dâng lên cảm giác tuyệt vọng khó nói nên lời.
Đúng lúc này, cửa thành bị mở ra, có tiếng la hét từ bên ngoài cửa thành truyền vào, các chiến sĩ quân Con Cháu lao vào thành thứ nhất.
Từ khi bắt đầu trận chiến đến khi quân Con Cháu phá thành, chỉ tốn không đến một giờ. Tốc độ phá thành nhanh thế kia khiến mặt mày chủ tướng quân Doanh Châu tràn đầy vẻ chua xót.
Thật sự buồn cười, trước đó gã còn giễu cợt quân Con Cháu không thể phá thành, hóa ra là người ta không muốn phá thành, chỉ đang chơi gã mà thôi.
Bây giờ quân Con Cháu mới tới phá thành, khả năng duy nhất là các quân chi viện đã xong đời hết rồi, và mồi câu là bọn họ cũng không còn tác dụng.
“Buông vũ khí không giết… buông vũ khí không giết…” Tiếng hét to liên tục phát ra từ miệng quân Con Cháu.
Quân Doanh Châu sợ hãi đến mức không còn ý chí chiến đấu, nghe vậy thì tất cả đều vô thức buông vũ khí, giơ hai tay lên.
Chỉ cần buông vũ khí là quân Con Cháu sẽ không giết. Bọn họ bao vây hơn ba nghìn quân Doanh Châu ở cửa thành.
Quân Con Cháu chỉ có hai nghìn người, số lượng không bằng quân Doanh Châu. Chỉ là quân Doanh Châu đối mặt với quân Con Cháu, đã không còn một chút ý chí chiến đấu nào nữa.
Trên mặt chủ tướng thành thứ nhất hiện lên ý cười khổ. Lúc này, Đông Ly Ưng, Nam Minh Đồ và đám tướng lãnh cấp cao từ bên ngoài đi vào. Quân Con Cháu thấy vậy thì tự giác nhường đường để bọn họ đi vào.