Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi biết Giang Siêu rốt cuộc quyết định giao quân Con Cháu cho hắn ta, hắn ta kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.

Hắn ta âm độc mà nghĩ, chờ khi hắn ta hoàn toàn khống chế được quân Con Cháu, hắn ta muốn đi giết Giang Siêu, khiến Giang Siêu hối hận khi đã trêu chọc hắn ta.

Lúc hắn ta đang mơ mộng viễn vông là khi nào đi giết Giang Siêu, thì thấy có một đám người đông nghịt đi về phía bên này từ chỗ thôn Kháo Sơn.

Dương Lâm biết quân Con Cháu hắn ta sắp được tiếp nhận đang tới đây. Hắn ta có chút sốt ruột xông lên hướng thôn Kháo Sơn. Tiếc là ngay tuyến phòng thủ đầu tiên, quân Con Cháu đang lạnh lùng nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Bọn họ dường như đang nói với Dương Lâm là nếu ngươi dám đi lên một bước thì ta sẽ cho nổ chết ngươi.

Vậy nên, dù Dương Lâm có sốt ruột hơn nữa thì cũng chỉ có thể chờ tại chỗ.

Rất nhanh sau đó, khi hắn ta thấy được đám quân Con Cháu đi đầu, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ bất ngờ.

Tuy rằng tác phong quân đội của của đám quân Con Cháu kia cũng không tệ, bước đi ngay ngắn đều đặn, nhưng mà sao bọn họ lại đi tay không? Ngay cả một thanh vũ khí cũng không có?

Đây cũng là quân đội nữa hả? Nhiều lắm chỉ là một đám người thường tay không tấc sắt và có chút tổ chức kỷ luật thôi.

Nhưng nghĩ đến bọn họ chính là quân Con Cháu thì mối nghi ngờ trong lòng hắn ta lại biến mất.

Hắn ta cảm thấy là mình sẽ nhận người trước, còn về trang bị thì Giang Siêu sẽ từ từ đưa mình sau. Cho dù Giang Siêu không đưa thì hắn ta cũng có thể đi đòi Giang Siêu. Hắn ta không tin Giang Siêu dám không đưa.

Giang Siêu ngay cả quân Con Cháu cũng ngoan ngoãn giao ra, thì làm gì dám trái lệnh đòi trang bị của hắn ta?

Ngay lúc hắn ta nghĩ như vậy, tám nghìn binh lính đã bị áp giải ra phía trước.

Nhìn đám binh lính bị áp giải và đám quân Con Cháu được trang bị đầy đủ đi áp giải, hắn ta cho rằng mình nhìn lầm rồi, cả buổi không hồi hồn lại được.

Mẹ nó chuyện này là sao? Chỉ có tám nghìn người? Còn bị áp giải ra tới?

Vậy đám người đi sau là sao? Chẳng lẽ là không quy thuận?

"Ý ngươi là sao! Tại sao chỉ có bao nhiêu đây người, những người khác đâu!" Dương Lâm nhìn mấy nghìn người trước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Đông Ly Ưng đứng trước mặt.

Mặc dù hắn ta không biết số người cụ thể là bao nhiêu, nhưng hắn ta tính toán đại khái số lượng binh lính ở đây đâu đó cũng hơn tám nghìn người.

Một nửa số lính quân Con Cháu đã hứa đâu rồi? Hiện tại cho hắn ta tám nghìn người, ý gì đây! Đang đùa với hắn ta à? Hắn ta cực kỳ phẫn nộ.

“Không có ý gì hết, chỉ có bao nhiêu đó, nhiều hơn cũng không có!” Đông Ly Ưng thản nhiên nhìn Dương Lâm nói như vậy.

Đùa thôi, những binh sĩ khác của quân Con Cháu, hắn ta chính là không muốn đưa đến đó, nếu không phải đám lính này ngoan cố không nghe lời, muốn gia nhập vào triều đình, hắn ta cũng sẽ không gửi những người này đến đây.

"Ngươi... Kêu Giang Siêu tới gặp ta, ta sẽ trừng phạt hắn vì tội không tuân lệnh thánh chỉ của triều đình, ta..." Dương Lâm cực kỳ căm phẫn nói với Đông Ly Ưng.

"Câm miệng!" Đông Ly Ưng cũng không quen Dương Lâm, lạnh lùng quát lớn một tiếng, khiến Dương Lâm sững người tại chỗ.

"Ngươi dựa vào cái gì mà xử tội tiên sinh nhà chúng ta? Binh lính cũng đưa cho ngươi, thánh chỉ chúng ta cũng tiếp nhận, ngươi còn muốn gì nữa hả? Chẳng lẽ muốn chúng ta đưa ngươi đến thôn Kháo Sơn sống mấy ngày sao?"

Đông Ly Ứng lạnh lùng nhìn Dương Lâm, câu cuối cùng lộ ra một tia lạnh lẽo, rét buốt.

Dương Lâm nghe vậy, trong lòng vốn dĩ đang phừng phừng lửa giận lập tức bình tĩnh lại. Nơi này là thôn Kháo Sơn, không phải kinh thành, cũng không phải là nơi hắn ta xưng vương xưng bá.

Chỉ bằng chút thực lực hiện tại của hắn ta, làm sao có thể chống lại Giang Siêu! Người ta đồng ý cho hắn ta mấy nghìn binh mã đã là hết lòng rồi, chẳng lẽ hắn ta thật sự muốn xin một nửa binh lực quân Con Cháu!

Trong mơ mới dám nghĩ vậy, là hắn ta suy nghĩ quá đơn giản, còn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng Giang Siêu là một người yếu đuối.

Nói đến đây, Giang Siêu làm ra hành động nhượng bộ chỉ vì không muốn trở mặt thôi, nếu thật sự dồn ép quá mức tên điên này, đừng nói đến việc tiếp quản quân Con Cháu, làm không tốt, thân xác hắn ta có thể sẽ chôn vùi lại đây mãi mãi.

Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng Dương Lâm cũng chỉ có thể đè nén tất cả căm phẫn, tức giận trong lòng, bình tĩnh nói với Đông Ly Ưng:


"Được rồi! Nhiêu đây người ta sẽ không so đo với ngươi nữa, nhưng còn trang bị của họ thì sao? Binh khí thì lúc nào cũng có, còn hỏa lôi đặc chế của các ngươi đâu? Tại sao bọn họ không có"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK