Bởi vì đã có máy dập máy tiện hơi nước cho nên hiện giờ có thể làm ra được rất nhiều thứ.
Tốn khoảng ba tháng, Giang Siêu rốt cuộc chế tạo thành công chiếc máy bay trực thăng đầu tiên. Sau khi thử bay thành công, tất cả mọi người tham gia thử bay đều không thể tin đây là sự thật.
Máy bay trực thăng khiến mọi người chấn động hơn so với khinh khí cầu. Mọi người không còn một lời bàn cãi nào về sự lợi hại của Giang Siêu.
Lúc này, tất cả mọi người đều coi Giang Siêu là thần. Dù là Lỗ Ban còn sống thì cũng chỉ thế mà thôi.
Ngoài việc dành thời gian để chế tạo máy bay trực thăng, Giang Siêu còn dạy cho Đông Ly Thải rất nhiều tri thức nông nghiệp và cách gây giống các loại cây trồng tại nhà, ví dụ như rau dưa, trái cây, lúa, bắp, cao lương, và cả một ít hạt giống đến từ Tây Vực như khoai tây, cà chua, ớt…
Có hai tộc nhân của hai đại thị tộc khác cùng học tập với Đông Ly Thải. Dưới sự lãnh đạo của Đông Ly Thải, bọn họ thành lập một bộ chuyên hoạt động về vấn đề nông nghiệp.
Khi Đông Ly Thải nhờ Giang Siêu đặt tên, Giang Siêu liền đặt tên là “Bộ Nông nghiệp”, khiến Đông Ly Thải vui vẻ rất nhiều ngày.
Cô nàng ngày càng trưởng thành. Trước đây, nàng chỉ một lòng nhào lên người Giang Siêu. Bây giờ, khi mà tiếp xúc càng lúc càng nhiều với tri thức nông nghiệp, nàng gần như tập trung hết tâm tư vào nông nghiệp.
Giang Siêu thấy dáng vẻ mất ăn mất ngủ của nàng thì cười ngầm trong lòng. Sự phát triển của nông nghiệp trong tương lai dựa hết vào Đông Ly Thải.
Bây giờ gọi nàng là mẹ lúa lai đã không đúng nữa rồi, phải gọi là mẹ nông nghiệp mới đúng hơn nhiều. Chờ đến tương lai, tất cả mọi người sẽ không còn chịu đói khát nữa.
Giang Siêu tin chắc rằng không bao lâu nữa, các kỹ thuật nông nghiệp đều sẽ được cải tiến, toàn bộ Đại Triệu đều sẽ cơm no áo ấm.
Có điều, tiền đề là cần phải lật đổ triều đình hiện giờ, bước vào một thời đại hoàn toàn mới. Và Giang Siêu đang cố gắng hết mình vì mục tiêu này.
Nhưng Giang Siêu cũng biết không dễ để đạt được mục tiêu. Bởi vì nó không chỉ cần thực lực, mà còn cần phải lựa chọn tốt thời cơ. Nếu không thì chưa kịp thành công đã phải thất bại rồi.
Hắn cần phải có lực lượng thúc đẩy quá trình, đồng thời cần phải có người giúp đỡ đập nát chế độ xã hội.
Chỉ khi mọi thứ đều đổ nát thì mới dễ dàng bắt đầu lại từ đầu.
Hắn nhớ trong lịch sử kiếp trước, có biết bao nhiêu người lòng mang đầy hoài bão khát vọng, đến cuối cùng đều thất bại.
Bởi vì luôn có các loại lực lượng ngăn cản bọn họ. Giống như xã hội hiện giờ, trở ngại lớn nhất là đám địa chủ phong kiến. Bọn họ chiếm đất đai, bóc lột tầng lớp thấp nhất là bá tánh.
Tiếp theo nữa là tư tưởng dốt nát của dân chúng. Chỉ khi thay đổi tư tưởng của mọi người, hắn mới có thể thuận lợi làm rất nhiều chuyện.
Phủ Ninh Châu sẽ là khu vực thử nghiệm đầu tiên của Giang Siêu. Phủ Ninh Châu hiện nay đã gần như thoát khỏi sự khống chế của triều đình dưới đề nghị của Giang Siêu.
Triều đình cũng rất bất đắc dĩ với Mộ Dung Cung. Muốn đoạt binh quyền trong tay Mộ Dung Cung cũng không được, trừ khi là Đại Triệu hoàn toàn yên ổn. Nếu không thì hình ảnh các nơi cắt đất tự trị sẽ càng thêm rõ ràng, và thái độ không nghe theo lệnh hoàng đế sẽ trở nên bình thường.
Mọi thứ chỉ có thể trách bản thân Tống Triết. Là ông ta tự mình dùng sự ngu ngốc của mình hủy hoại giang sơn của mình.
Về mặt công nghiệp, Giang Siêu đã dần phát triển ra bên ngoài thôn Kháo Sơn.
Về mặt nông nghiệp, Giang Siêu bảo Mộ Dung Cung phái khá nhiều người tới thôn Kháo Sơn để học tập. Hắn bảo Đông Ly Thải tự mình làm thầy dạy.
Đồng thời, hắn còn cho Đông Ly Thải một không gian lớn hơn nữa để thể hiện tài hoa. Toàn bộ phủ Ninh Châu sẽ là sân khấu của Đông Ly Thải.
Chỉ tính thu hoạch từ một phủ là phủ Ninh Châu, cũng đủ để giải quyết hậu quả thiên tai trong mấy năm tới ở cả Đại Triệu nếu có.
Về mặt công nghiệp, Giang Siêu bắt đầu phát triển khai thác mỏ và dệt may ở nhiều khu vực khác nhau trên toàn bộ phủ Ninh Châu. Kỹ thuật ủ rượu, thậm chí là máy hơi nước, cũng bắt đầu mở rộng ra bên ngoài.
Theo sự phát triển ngày càng phồn thịnh cộng thêm một loạt tuyên truyền từ Diệp Thanh Ảnh, không chỉ có các thương nhân trong Đại Triệu, mà còn có các thương nhân Tây Vực cũng đổ xô đến phủ Ninh Châu để mua bán. Ngoài ra, còn có một số ít ngoại tộc ngoài biển cũng đến phủ Ninh Châu.