Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gọi là trên người còn có người. Bọn họ sẵn sàng để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hy vọng Giang Siêu có thể cắt đứt suy nghĩ si tình của cháu trai mình.

“Ngươi đi sắp xếp chuyện ngày mai đi, ta đi tìm Tiểu Siêu một chút! Chuyện này, còn phải nhờ Tiểu Siêu giúp một chút... Nếu không, tiểu tử kia sợ cũng không tỉnh ngộ được.”

Lão gia tử liếc mắt nhìn con trai mình, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ngày mai nếu Hoàng đế triệu Giang Siêu lên triều ban thưởng thì chúng ta phải làm sao bây giờ!" Lúc này, Mộ Dung Phong tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng lên tiếng.

Mộ Dung lão gia tử nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút kỳ quái nói: "Ngươi cảm thấy tên hôn quân kia ngày mai sẽ để Tiểu Siêu lên triều ban thưởng sao! Hơn nữa, Tiểu Siêu vừa tới kinh thành, còn phải chờ một chút, hôn quân kia cũng sẽ không để Tiểu Siêu nhận thưởng sớm như vậy, ngươi cho rằng ông ta để Tiểu Siêu tới kinh thành là vì cái gì? Thật sự là để phong tước vị cho Tiểu Siêu hay sao! Chờ mà xem, đến cuối cùng ông ta cũng sẽ không triệu Tiểu Siêu.”

Nói đến đây, vẻ mặt Mộ Dung lão gia tử nghiền ngẫm. Ông xoay người rời đi.

Bên kia, trên đường trở về, lòng Giang Siêu bắt đầu dâng trào. Xem ra người Mộ Dung gia hẳn là biết chuyện này, chỉ là, cũng không biết bọn họ có tính toán gì.

Nếu không, Mộ Dung lão gia tử và bọn họ sẽ không để Mộ Dung Minh Ý tới tiễn hắn. Đây rõ ràng là có ý muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Nếu như, người Mộ Dung gia, chỉ là tốt với hắn ngoài mặt, sau lưng lại đang âm mưu chống lại hắn, Giang Siêu phải nhân cơ hội rời khỏi Mộ Dung gia.

Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa bọn họ, và mối quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Cung. Còn có danh tiếng của Mộ Dung lão gia tử, hắn cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ngày mai hắn muốn đi gặp tám đại tài tử theo như lời Mộ Dung Minh Ý nói, hắn muốn xem xem rốt cuộc những người này muốn làm trò gì.

Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung, Tống Triết đang viết chữ. Đã nửa ngày trôi qua rồi mà ông ta còn chưa viết xong nổi chữ giết!

Lúc này, thái giám lặng lẽ đi vào. Tống Triết như cảm nhận được gì đó quay đầu nhìn sang.

"Thế nào rồi! Cấm vệ quân của phủ kinh thành đã được thả ra chưa?” Ông ta hỏi thái giám ở trước mắt.

Giữa trưa, chuyện Giang Siêu xông vào giết cấm vệ quân đã truyền đến tai ông ta. Chuyện này làm cho ông ta ngỡ ngàng một lúc, nhưng cũng không thể làm gì.

Nhưng trong lòng ông ta cũng dâng lên một cơn tức giận. Giang Siêu lại dám giết cấm vệ quân ở kinh thành, đã là không có phép tắc, không đặt lời này của Hoàng đế là ông ta đây vào trong mắt.

Nhưng ông ta lại không tìm được lý do để nổi giận với Giang Siêu, hoặc là nói, ông ta không dám nổi giận với Giang Siêu.

Ông ta có nổi giận thì làm được gì bây giờ? Giết chết Giang Siêu sao? Ông ta dám sao? Uy danh của quân Con Cháu đã sớm làm cho ông ta sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù chỗ biên giới, tộc Khiết Đan liên tục uy hiếp, ông ta cũng chỉ có thể kéo dài. Thậm chí khi tộc Khiết Đan đã phái sứ giả vào kinh thành để truy cứu trách nhiệm. Ông ta còn không dám đón tiếp.

Gặp rồi thì phải làm sao bây giờ? Đám chó Khiết Đan này muốn giết Giang Siêu, ông ta dám giết sao? Trừ khi là chờ Trịnh An giết được Giang Siêu, ông ta lại lấy đầu Giang Siêu, đi lấy lòng chó Khiết Đan.

Nếu không, ông ta tuyệt đối sẽ không động thủ. Ông ta nghĩ đương nhiên là sẽ để cho Trịnh An và Giang Triều chó cắn chó.

Đối với những cấm vệ quân hôm nay bị Giang Siêu đưa vào đại lao, Tống Triết biết Trịnh An nhất định sẽ giết những cấm vệ quân này.

Nếu như có thể cứu được những cấm vệ quân này, có lẽ ông ta có thể moi được một ít chuyện của Trịnh An từ trong miệng những người này. Ít nhất, ông ta cũng không đến mức không thể đối phó với Trịnh An.

"Hồi bẩm bệ hạ, lúc thần đến thì đã chậm rồi, hai trăm tám mươi cấm vệ quân đều bị Trịnh An hạ độc giết chết!"

“Đều bị hạ độc chết, ngươi ăn cái gì thế, tại sao lại không cứu người… Ngươi..." Tống Triết nghe vậy, trong nháy mắt tức giận đến mức cả người run rẩy.

Vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đối phó với Trịnh An. Thế nhưng tên thái giám trước mặt này lại khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Ông ta thật muốn giết đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK