Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp đau buồn vì cái chết của hộ vệ, thì người phụ nữ đã lao tới gần đánh ra một chưởng, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên người nàng ta.

Giang Siêu không rảnh đi ngửi mùi hương kia. Hắn giơ chưởng lên đỡ chưởng của nàng ta. Lực lượng mạnh mẽ va chạm, một luồng khí huyết dâng trào, khiến hắn bay ngược ra ngoài.

Người phụ nữ giống như một cái bóng đi theo hắn, đầu ngón tay thon dài chạm vài cái lên người Giang Siêu, lực lượng cả người Giang Siêu bị ngăn chặn.

Hắn ngã mạnh xuống đất, nhìn về phía nàng ta với vẻ mặt sợ hãi. Đối phương thật sự là rất mạnh, mạnh đến mức hắn không hề có cơ hội phản kháng.

Từ khi hắn xuyên qua, đối phương là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp. Cho dù là hắn của kiếp trước, thì chắc là chỉ có thể đánh ngang tay với nàng ta.

Lúc này, ba người đi tới trước mặt Giang Siêu. Một người áo đen mặt mày ác độc nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên sát ý, nhấc chân lên định đá Giang Siêu.

Có điều, ngay lúc hắn ta nhấc chân lên, người phụ nữ bên cạnh hừ một tiếng, phất nhẹ tay đánh bay hắn ta ra ngoài.

“Ngươi coi vi sư là không khí hả? Giang tiên sinh là khách quý của vi sư, sao có thể để cho ngươi đánh bị thương. Nếu ngươi còn dám động đến Giang tiên sinh thì vi sư sẽ đánh chết ngươi!”

Nàng ta lại hừ một tiếng, đi lên ôm Giang Siêu vào trong ngực, nhảy bật lên lao nhanh về phía cổng tây.

Bên kia, quân Con Cháu nghe tiếng đánh nhau bên này, lập tức lao nhanh tới. Tiếc là khi bọn họ chạy tới thì Giang Siêu đã bị bắt đi rồi.

Đông Ly Ưng đỡ một người hộ vệ còn chưa tắt thở, vẻ mặt nôn nóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Giang tiên sinh đâu?”

“Giang tiên sinh bị ba người mặc đồ đen… bắt đi… mau đi… cứu hắn…” Tên hộ vệ cố gượng chỉ về phía cửa tây.

Hắn ta còn chưa nói xong thì đã rũ đầu chết đi. Trong mắt Đông Ly Ưng hiện lên vẻ đau đớn và giận dữ. Nhưng khi nhìn về phía cửa tây, trong mắt hắn lại tràn đầy do dự.

Lúc này chạy đi cứu người là không kịp nữa rồi. Có khi còn làm cho mọi người trúng mai phục của người khác.

Nếu đối phương dám nửa đêm tới bắt người thì chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Hiện tại quân Con Cháu thiếu Giang Siêu, đây là một chuyện rất phiền phức. Hơn nữa, lỡ như Giang Siêu xảy ra chuyện gì thì Đông Ly Ưng không biết phải ăn nói thế nào với Đông Ly Nguyệt.

Lại nói, quân Con Cháu thiếu chỗ dựa tinh thần là Giang Siêu, không biết có thể đương đầu với trận chiến khốc liệt sắp tới hay không.

Giang Siêu cảm nhận được làn gió phất qua mặt, và cả từng đợt hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ trong ngực mềm ấm đang ôm mình.

Trong lòng hắn có gì đó là lạ. Nhưng hiện giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để chạy thoát khỏi tay nàng ta. Quân Con Cháu vốn đang ở thế yếu, nếu còn thiếu hắn nữa thì không biết làm sao có thể thắng được quân Bạch Liên.

Hắn đoán được người bắt mình là ai. Nhìn theo hướng đi của bọn họ, có thể thấy bọn họ là người của quân Bạch Liên.

Người ra tay bắt hắn chắc là Lạc Ngưng Sương – thánh mẫu Bạch Liên, cũng là sư phụ của Tô Nguyệt Nhi. Mười năm trước, nàng ta từng có tiếng là người đẹp nhất Lĩnh Nam.

Người nào trong giang hồ cũng từng nghe tên tuổi nàng ta. Phụ thân Lạc Hùng của nàng ta là người sáng lập Bạch Liên giáo vào hơn hai mươi năm trước.

Nhưng mấy năm trước, Bạch Liên giáo đã bị triều đình cấm hoạt động, thậm chí còn dùng quân đội đi đàn áp. Phụ thân của Lạc Ngưng Sương chết trong trận đàn áp vũ trang ấy.

Từ đây, Lạc Ngưng Sương từ thánh nữ Bạch Liên trở thành thánh mẫu Bạch Liên.

Sau khi biết thân phận của Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu đã từng đi điều tra một vài chuyện về Bạch Liên giáo. Vậy nên hắn biết đại khái về Bạch Liên giáo.

Hắn tạm thời không lo lắng cho mạng sống của mình. Bởi vì Lạc Ngưng Sương vẫn luôn tìm cơ hội để mượn sức hắn, ngay cả Nguyên vương hợp tác với Lạc Ngưng Sương cũng muốn mượn sức hắn.

Vậy nên trước mắt bọn họ sẽ không để hắn chết. Chỉ là hai gã mặc đồ đen đi theo Lạc Ngưng Sương không biết vì sao lại có lòng giết hắn.

Nếu để đối phương tìm được cơ hội thì chắc là Giang Siêu sẽ bị hai gã giết chết.

Trên đường đi, Giang Siêu không rảnh hưởng thụ ôm ấp, chỉ lo dốc sức đẩy ám kình lên gỡ bỏ huyệt đạo bị ngăn chặn.

Chỉ là cách phong huyệt của Lạc Ngưng Sương rất quỷ dị. Trong nhất thời, Giang Siêu không thể mở ra huyệt đạo được.

Nhưng hắn đã lợi dụng ám kình đánh mạnh vào huyệt đạo, khiến huyệt vị buông lỏng hơn nhiều, chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể giải huyệt vị.


Khoảng nửa giờ sau, trước mắt xuất hiện cửa tây phủ Ninh Châu. Lúc này, đại doanh trước cửa tây đèn đuốc sáng trưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK