Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dân tộc này đã từng gây ra quá nhiều áp bức và lăng nhục cho Hoa Hạ, ngoại trừ tộc người này ra, còn có tộc Nữ Chân và những hán tử trên thảo nguyên kia nữa.

Từng có một dạo khiến cho Hoa Hạ lâm vào khổ cực lầm than, tất nhiên, những ngoại tộc từng gây thương tổn cho Hoa Hạ có nhiều lắm, đối với những dị tộc này, vốn dĩ không nên có bất kỳ lòng thông cảm nào. Kể cả lòng thương hại.

Bọn họ sẽ không có bất kỳ lòng thương xót hay đồng cảm nào dành cho ngươi và Hoa Hạ, bọn họ chỉ muốn chiếm lấy đất đai, nữ nhân và của cải của ngươi, thậm chí còn muốn mạng của ngươi.

Đối xử với kẻ địch như thế này, thì không nên có bất kỳ lòng thương hại nào. Càng không nói đến chuyện, Giang Siêu còn có kế hoạch khác nữa.

Nhạc Bằng Cử bị Giang Siêu nói cho hổ thẹn, nhưng trong lòng hắn ta vẫn còn một chút ngoan cố, người lính thì nên có phẩm hạnh của người lính, có sự kiêu ngạo của người lính.

Nhưng chính hắn ta cũng bị những lời nói của Giang Siêu làm cho tự vấn sâu hơn. Lòng kiêu ngạo cần có thì có thể có, nhưng nếu như quá bảo thủ, vậy thì không đáng khen nữa.

Hắn ta cứ thế lẳng lặng đứng trên tường thành, ngây người nhìn quân Khiết Đan ở ngoài kia, dần dần, trong mắt hắn ta cũng hiện lên một tia sáng.

Còn Giang Siêu nhìn Nhạc Bằng Cử đứng ở kia, hắn khẽ lắc đầu.

Tuy Nhạc Bằng Cử có phần không giống với vị mà hắn biết đời trước, nhưng có lúc hắn ta vẫn đầu gỗ như thế, suy nghĩ bảo thủ phong kiến!

Giang Siêu chỉ mong hắn ta có thể thay đổi tư tưởng và thái độ của mình, nếu không, Nhạc Bằng Cử mà như này thì cho dù hắn ta có dũng mãnh đi chăng nữa, thì dùng cũng không yên tâm.

Nhạc Bằng Cử cứ đứng đờ ở đó, rồi tự vấn về những lời mà Giang Siêu nói.

Còn Giang Siêu bên này thì đã cho người bắt đầu kế hoạch của mình rồi. Toàn bộ đại bác được chuyển hết vào đường hầm mới đào, rồi đưa đến hai phía bên ngoài thành.

Mìn cối tre cũng cũng được di dời hết. Đợi đến đêm khuya, Giang Siêu sẽ lén đặt chúng ở bên bên cổng thành rồi cho đánh.

Đồng thời, hắn ra lệnh cho cấp dưới dẫn theo một nghìn nhân mã lẻn ra ngoài, hướng đi là phía đại quân của Lương Tri Châu. Quân phục mà mọi người mặc cũng là quân phục Đại Triệu bên Lương Tri Châu.

Những bộ quân phục này là những bộ quân phục để ở trong Đông Hình Quan, mặc vào trông không khác mấy so với những quân binh của Lương Tri Châu. Không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ tưởng là một.

Nhưng mà một nghìn người này chỉ núp ở chỗ tối, không hề phát động công kích doanh trại của Lương Tri Châu. Bọn họ dần xen lẫn vào đại quân chỗ giáp ranh. Kiên nhẫn mai phục ở đây.

Còn một bên khác, Giang Siêu lại ra lệnh cho cấp dưới dẫn theo ba nghìn người lặng lẽ lẻn vào đại doanh của quân Đại Triệu. Ba nghìn người nấp ở chỗ tối, không hề bị người ta phát hiện.

Nhưng mà, Nhạc Bằng Cử đứng ở trên tường thành lại phát hiện ra.

Hắn ta nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn ta xoay người định đi xuống hỏi thăm tình hình, lúc này, Giang Siêu đã đi tới bên cạnh hắn ta.

Vỗ nhẹ lên vai hắn ta rồi nói: "Nhạc tướng quân không cần lo lắng, tướng quân yên lặng xem là được!"

Nhạc Bằng Cử nghe vậy, lúc này mới biết đây là kế hoạch mà Giang Siêu thực hiện.

Cuối cùng bây giờ hắn ta đã hiểu vì sao Giang Siêu không cho quân Khiết Đan nhặt xác rồi. Nếu để quân Khiết Đan nhặt xác. Binh sĩ của Đông Hình Quan muốn lẳng lặng lẻn ra ngoài cũng không thể.

Hắn ta nhìn về phía quân Con Cháu đang ẩn nấp, nét mặt hiện lên vẻ áy náy, nhưng cũng đầy lo lắng. Hắn ta sợ quân Con Cháu bị quân Khiết Đan phát hiện.

Vả lại có ít người như vậy, cho dù có thể ẩn nấp vào trong quân Khiết Đan, thì cũng có tác dụng gì đâu? Lẽ nào, Giang Siêu muốn dựa vào ba nghìn người này, tiêu diệt quân doanh mười mấy vạn người của người ta ư!

Hắn ta cảm thấy ý tưởng này của Giang Siêu thật sự quá ngây thơ.

Dù gì chỗ này cũng tập trung mười mấy vạn quân Khiết Đan đấy. Ba nghìn người có dũng mãnh đi chăng nữa, đoán chừng cũng chỉ đi nộp mạng thôi.

Khi mà hắn ta đang lo lắng thì bất thình lình, từ hai phía bất ngờ bay ra cái gì đó giống như sao băng, khi mấy trăm cái này nọ bắn ra như thế này, cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Bùm... bùm... khi Nhạc Bằng Cử đang giật mình thì những thứ giống như sao băng kia đã rơi vào trong trận doanh của quân Khiết Đan.

Trong nháy mắt, những thứ này phát nổ, nơi bị nổ đầu tiên lại là soái trướng mà chủ soái quân Khiết Đan Gia Luật Quang Minh ở.

Vốn dĩ ban ngày Giang Siêu có thể bắn vào lều của chủ soái, nhưng Giang Siêu không bắn, bởi vì bắn như thế chưa chắc bắn chết được Gia Luật Quang Minh.

Tốt nhất là bắn vào buổi tối, đợi đến khi Gia Luật Quang Minh ngủ say, nói không chừng, một phát pháo là có thể kết thúc cái mạng nhỏ của Gia Luật Quang Minh. Lúc đó, có khi không cần thấp thỏm lo lắng về trận này nữa.

Theo những làn đạn pháo kia nổ ầm ầm trong quân Khiết Đan, nhất thời, doanh trướng quân Khiết Đan trở nên hỗn loạn. Mười mấy vạn người loạn cào cào.

Trong tình hình hỗn loạn này, tiếng hô giết nổi lên bốn phía. Sau đó, chính là từng đợt hô to, lẫn trong đó còn có vài câu tiếng Khiết Đan.

Những câu tiếng Khiết Đan này là Giang Siêu dạy cho quân Con Cháu dưới trướng, có vài câu tiếng Khiết Đan ở đây thì càng có thể làm cho những người tộc Khiết Đan đó tin tưởng.

Ý của câu nói tiếng Khiết Đan là, chủ soái đã chết rồi. Mọi người chạy mau! Với lại câu, chủ soái chết rồi, mọi người hãy báo thù cho chủ soái!

Hai tiếng hô đối lập như thế này, chắc chắn sẽ khiến cho chúng quân Khiết Đan chóng mặt chuyển hướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK