"Các huynh đệ! Chúng ta sẽ báo thù cho mọi người, các huynh đệ dò đường ở phía trước, đợi chúng ta... giết..." Vài vị quân Con Cháu quát một tiếng, bọn họ xông ra khỏi chiến hào. Súng thần công trong tay bắn vào quân địch đang xông tới.
Dưới ba tiếng nổ, đã giết ba quân địch, bọn họ hung hãn không sợ hãi giết tới, cho dù cơ thể đã bị thương, nhưng bọn họ lại hô to chữ giết.
Cái khí thế kinh người đó dọa cho những quân địch đang xông đến sợ mất mật. Mặc cho họ chém giết.
Chỉ có điều, tuy bọn họ đã chém chết rất nhiều quân địch ở lượt đánh này.
Nhưng vì tiếng quát của Gia Luật Thanh, lần này chúng quân địch đã quyết tâm chiếm lấy trận địa. Mặc dù đã chết không ít người, quân địch đằng sau vẫn xông lên, thoáng chốc, quân Con Cháu đã bị bao vây.
Tuy sức chiến đấu của quân địch yếu kém, nhưng bọn họ quá đông.
Nhiều người bên phía quân Con Cháu cũng bắt đầu bị thương. Nhưng cho dù bị đâm trúng vài đao, nhưng bọn họ vẫn trợn to mắt chém giết địch.
Nhìn thấy cảnh này, quân địch chỉ thấy hoảng sợ, bọn họ không thể tin nổi đây là quân Con Cháu, đây là người bình thường, người bình thường có thể bộc ra ra chiến ý và uy thế như này sao!
Ở dưới chiến ý như thế này, cho dù quân Con Cháu bị ngàn tên địch bao vây, thế mà bọn họ càng đánh càng dũng mãnh, kẻ địch vậy mà không làm gì được họ.
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn quân Con Cháu cũng kiệt sức, lúc đó chính là lúc chết của bọn họ rồi.
Gia Luật Thanh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hắn tràn ngập vui sướng, hắn ta có cảm giác mình sắp lấy được trận địa trước mắt rồi.
Nhìn quân Con Cháu hung hãn không sợ chết, lại còn không lùi bước, ánh mắt hắn ta tràn đầy hâm mộ. Giang Siêu có đội quân thiện chiến như thế này, thật là may mắn.
Nếu hắn ta mà có quân đội thiện chiến như này, thì lo gì không đoạt được thiên hạ. Thậm chí hắn ta còn có ý tưởng thu quân Con Cháu về cho mình dùng nữa cơ.
Chỉ tiếc là, hắn ta khỏi cần mơ tưởng hão huyền về quân Con Cháu, không ai có thể thu quân Con Cháu về cho mình dùng hết. Vả lại, sức chiến đấu của quân Con Cháu là đến từ năng lực trị quân của Giang Siêu.
Chỉ cần là quân mà Giang Siêu dẫn dắt, thì dù có là quân kém cũng có thể trở thành quân đội thiện chiến. Nếu tướng lĩnh kém cỏi thì dù có là quân đội thiện chiến, cuối cùng cũng sẽ trở thành quân yếu.
Nhưng mà bất kể là quân mạnh hay là quân yếu, tạm thời Gia Luật Thanh đã bỏ suy nghĩ thu về cho mình dùng rồi. Bây giờ hắn ta chỉ muốn nhìn thấy hơn một trăm quân Con Cháu trước mặt đây bị thương vong nặng nề, rồi chết trước mắt hắn ta thôi.
Đúng vào lúc hắn ta nghĩ quân Con Cháu chết chắc rồi, bất thình lình từ trong mặt trận của quân Con Cháu, tràn ra mấy trăm người.
Vào khoảnh khắc những quân Con Cháu này xông ra, súng thần công trên tay họ bắn ra một loạt đạn, trong nháy mắt, những kẻ địch đang bao vây quân Con Cháu bị bắn ngã hàng loạt.
Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, mấy trăm binh lính quân Con Cháu này đã xông lên, bọn họ giơ tay lên chém xuống, quân địch bị bọn họ chém giết như chém dưa chém rau.
Thoáng chốc, quân Con Cháu bị bao vây ở vòng trong đã được giải cứu toàn bộ. Có sự chi viện của chiến hữu, quân Con Cháu chiến ý vô song, lập tức triển khai phản kích.
Quân địch xông lên trận địa lập tức bị đánh lui về. Để lại gần một ngàn cỗ thi thể.
Nếu không phải quân Con Cháu không truy kích, phỏng chừng quân đội bên này có khi đã loạn cào cào rồi, rất có thể bọn họ sẽ hoảng sợ đến nỗi quay người bỏ chạy hết.
Gia Luật Thanh nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, hắn ta tưởng là mình nhìn nhầm rồi cơ, giờ mới có mấy trăm quân Con Cháu xông ra thôi mà, sao đã đánh lui mấy nghìn binh sĩ của hắn ta rồi vậy. Chuyện này sao có thể chứ!
Hắn ta nhẩm đếm số binh lực của mình, đếm xong mặt hắn ta méo xệch.
Trải qua mấy lượt xung phong liều chết, bây giờ số quân còn lại của hắn ta còn chưa nổi sáu nghìn người.
Hắn ta nghĩ hay là mình đang nằm mơ nhỉ, đù mé, một vạn quân mà không qua nổi phòng tuyến đầu tiên của thôn Kháo Sơn. Còn tổn thất gần một nửa quân số, sao có thể chứ!
Nhìn quân Con Cháu ở phía trước, ánh mắt hắn ta chất chứa rất nhiều cảm xúc, hắn ta có nghĩ lại mà sợ, có căm phẫn, có không cam tâm, còn cả hối hận nữa. Đến nỗi hắn ta đã có tư tưởng rút quân rồi.