Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước sân trang trại có treo một tấm biển, trên tấm biển có chữ “dừng chân” được viết bằng bút lông, trông hơi thô sơ.

Bên ngoài sân trang trại là một cánh cổng lớn bằng sắt màu đỏ có phủ một lớp sơn, thấy Đỗ Đỗ đồng ý thì Chu Tiểu Mông chạy tới, gõ cửa chỗ đó.

“Tùng tùng tùng.”

Tiếng gõ cửa vang lên ở vùng ngoại ô rộng mở, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm nơi đây, nhưng bên trong lại không có ai đi ra.

“Lạ thật.”

Chu Tiểu Mông khẽ cau mày, có chút kỳ quái, sau đó lại gõ cửa.

“Có ai ở đó không?”

Gõ cửa xong, Chu Tiểu Mông không nhịn được hét về phía trang trại.

Lần này trong sân có tiếng ho của một người đàn ông, tiếp theo là tiếng bước chân ngày càng gần.

“Đến đây, có người ở trong trang trại này.”

Chu Tiểu Mông hiển nhiên có chút hưng phấn khi nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy vươn tay ra hiệu cho Đỗ Đỗ đang ở phía sau, bảo anh ta đi tới.


Ngay sau khi Đỗ Đỗ bước đến bên cạnh Chu Tiểu Mông thì một người đàn ông trung niên đội mũ rơm từ trong trang trại bước ra.

“Hai người muốn tìm ai vậy?”

Mở cửa ra, người đàn ông trung niên đội mũ rơm nghi ngờ nhìn họ.

“Chúng tôi có thể ở lại đây không?”

Không đợi Đỗ Đỗ nói, Chu Tiểu Mông đã chủ động hỏi người đàn ông trung niên, trong lời nói có chút vui mừng.

“Có thể, chỉ có hai vợ chồng các người thôi sao?”

Người đàn ông trung niên đội mũ rơm nói ngắn gọn, sau đó nhìn về phía Đỗ Đỗ, sau đó lại nhìn về phía Chu Tiểu Mông.

“A, tôi không…”

Đỗ Đỗ và Chu Tiểu Mông gần như đồng thời mà giải thích, mới nói được nửa câu liền phát hiện đối phương cũng đang giải thích, hai người đồng thời im lặng, muốn đối phương nói trước.

“Cô nói đi.”

Đỗ Đỗ vươn tay ra hiệu Chu Tiểu Mông nói trước.

Cảnh tượng có chút khó xử, đặc biệt là sự hiểu ý không thể giải thích được giữa Đỗ Đỗ và Chu Tiểu Mông vừa rồi khiến bầu không khí càng thêm kỳ quái.

Chu Tiểu Mông hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng một chút, sau đó nhìn người người đàn ông đội mũ rơm mỉm cười giải thích: “Chú à, chúng tôi…”

Cô ấy vừa mới mở miệng nói được vài chữ, vốn định nói rõ quan hệ giữa mình và Đỗ Đỗ thì chú mũ rơm lại cất lời với vẻ mặt vô cùng rõ ràng.

“Tôi biết rồi!”

Người đàn ông trung niên đội mũ rơm xua tay ngắt lời Chu Tiểu Mông.

Ngay sau đó, ông ấy lại bắt đầu mở lời rất nhiệt tình: “Hai người là cặp vợ chồng mới cưới sao? Tôi đã thấy rất nhiều người tự lái xe đi hưởng tuần trăng mật như hai người đó.”

Người đàn ông trung niên đội mũ rơm nói tiếng địa phương khiến cho Chu Tiểu Mông và Đỗ Đỗ gần như không thể hiểu được.

“Ừm!”

Chu Tiểu Mông bất đắc dĩ nhìn lại Đỗ Đỗ, nhún vai không muốn giải thích nữa.

“Đừng đứng ngoài, vào với tôi đi.”

Trong khi nói chuyện, chú mũ rơm bắt đầu bắt chuyện với Chu Tiểu Mông và Đỗ Đỗ, hai người họ không từ chối mà đi vào ngay phía sau ông ấy.

Lúc trước khi đứng bên ngoài nhìn cái này trang trại này thì họ thấy nó có chút sơ sài.

Nhưng khi bọn họ bước vào sân bên trong thì Chu Tiểu Mông sững sờ, bởi vì bên trong giống như là một thế giới khác.

Đặt trước cửa chính là hai hàng cây to, quan trọng là hai cây này được cắt tỉa thành những hình dáng con rồng bay lên trời, sống động như thật, như thể có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.

Phía sau hai hàng cây là một con đường ngoằn ngoèo, hai bên đường treo đầy đèn đủ màu, giống như những vì sao trên trời, lấp lánh.

Ở giữa lối đi được lát bằng đèn lồng sặc sỡ này là một gian hàng được trang trí khang trang, ở giữa là một chiếc ghế đá và một chiếc bàn uống trà. Tên của gian hàng được nhắc đến ở phía trên của gian hàng, đó là Hái Sao.

“Oa, cái này sáng tạo quá!”

Chu Tiểu Mông sững sờ khi nhìn thấy cách bài trí bên trong, bởi vì khi nhìn thấy ông chú này ở bên ngoài, cô ấy không nghĩ là ông ấy giống một người lãng mạn. Nhưng trong trang trại nông thôn ở ngoại ô này, Chu Tiểu Mông lại nhìn thấy một sân vườn vô cùng lãng mạn.

Đỗ Đỗ cũng kinh ngạc, nhưng Đỗ Đỗ cũng không khoa trương như Chu Tiểu Mông, chỉ tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, liền cảm thấy những cảnh sắc này quá tinh xảo, tỉ mỉ.

“Chú ơi, chú tự làm cái này à?”

Chu Tiểu Mông nhìn chú mũ rơm đầy mong đợi và hỏi.

“Đúng vậy, là tôi dựng gian nhà, tôi lát đường, tôi uốn hai hàng cây trước cửa.”

chú mũ rơm rất hài lòng với phản ứng của Chu Tiểu Mông, có phần tự hào mà giới thiệu với Chu Tiểu Mông.

“Lợi hại, lợi hại.”

Chu Tiểu Mông không thể không giơ ngón tay cái lên với chú mũ rơm.

“Ồ, đây là phòng của hai người.”

Như nghĩ ra điều gì đó, chú mũ rơm đưa tay chỉ sang căn phòng bên vẫn còn đèn.

“Chúng tôi?”

Chu Tiểu Mông nhất thời không nhận ra được ý của ông ấy, không thể không xác nhận lại lần nữa.

“Ừ, mấy cặp vợ chồng mới cưới đến đây đều ngủ ở đây, cách âm tốt.”

chú mũ rơm nở một nụ cười “tôi hiểu” và bắt đầu nói về những ưu điểm của căn phòng này.

“Cô gái nhỏ, đừng ngại. Tôi biết nhu cầu của mấy người mà, tôi cũng đã từng ở độ tuổi của này cho có thể hiểu được.”

chú mũ rơm giới thiệu rất nghiêm túc.

“Hơn nữa, căn phòng này không chỉ cách âm, giường cũng lớn, trong tủ có các loại dụng cụ cần thiết, có thể dùng buổi tối, không tính tiền.”

chú mũ rơm rất hào phóng còn Chu Tiểu Mông đỏ mặt khi nghe điều này.

“Dừng dừng dừng!”

Chu Tiểu Mông nhanh chóng ngắt lời chú mũ rơm.

“Ừm... chú, còn phòng nào nữa không? Điều kiện kém một chút cũng không thành vấn đề.”

Cảm thấy nếu không ngắt lời ông ấy thì có lẽ ông ấy sẽ nói đến điều gì đó không thích hợp với trẻ con, vì vậy Chu Tiểu Mông vội vàng bổ sung giải thích, muốn ông chú tìm hai gian phòng.

Tuy nhiên, chú mũ rơm đã hoàn toàn bị hiểu lầm,và ông ấy tập trung vào câu nói “điều kiện tệ hơn một chút”.

“Ồ…”

Sau khi nghe Chu Tiểu Mông nói ra yêu cầu, ông ấy trầm ngâm gật đầu.

“Cô gái nhỏ không mang đủ tiền đúng không? Hai người đừng lo, hai vợ chồng có thể đến đây đã là cho tôi thể diện rồi, tôi sẽ miễn phí chi phí cho hai người.”

chú mũ rơm hoàn toàn hiểu lầm, thậm chí còn rất hào phóng xua tay với Chu Tiểu Mông.

“Tôi không có ý đó, tôi muốn nói…”. Tiên Hiệp Hay

Chu Tiểu Mông không giải thích được rõ ràng, mồ hôi bắt đầu túa ra trên mặt.

Cô ấy vừa nói xong câu này, còn chưa kịp giải thích nữa thì Đỗ Đỗ đã nói.

“Được rồi, cứ ở đây đi, vất vả rồi.”


Vẻ mặt Đỗ Đỗ bình tĩnh, Chu Tiểu Mông cũng không được giải thích thêm, lịch sự nhìn chú mũ rơm mỉm cười.


So với Chu Tiểu Mông thì cách giải quyết của Đỗ Đỗ hiển nhiên trưởng thành hơn rất nhiều.


Nhưng mà, vừa nói xong câu này thì chú mũ rơm đột nhiên nhếch lên khóe miệng một nụ cười không rõ ý tứ, liền ghé vào tai Đỗ Đỗ nói nhỏ: “Vậy buổi tối nên chú ý thân thể, giường của chúng tôi rất cứng, đừng để trật eo.”


Nói xong, chú mũ rơm còn cố ý nháy mắt với Đỗ Đỗ, như đang truyền dạy kinh nghiệm sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK