Lần này, có nhiều thêm một vài từ trong bức thư, là "giọng điệu ít sến súa đi" và "biểu hiện tình cảm nhiều hơn".
Phó Vân Tiêu vui vẻ mở phong thư, sau khi nhìn thấy nội dung, khuôn mặt anh trở nên u ám.
"Biểu hiện nhiều tình cảm hơn là gì?"
Phó Vân Tiêu tức giận nghĩ rằng mình sắp phát điên.
Anh trực tiếp xé nát thư trả lời của Bạch Tô.
Nhưng anh không còn cách nào khác, sau khi trút giận, liền xoay người tiếp tục ngồi trong phòng viết thư hồi âm cho Bạch Tô.
Sau khi viết liên tiếp hơn chục lá thư, không có bức nào không làm anh vừa lòng, Phó Vân Tiêu gần như phát điên lên vì điều này, trong sọt rác đã bị Phó Vân Tiêu lấp đầy hết giấy rồi, anh lại vò thêm một bức thư nữa, tất cả vứt hết vào thùng rác.
Nếu anh được yêu cầu đi thu mua một vài công ty hay thực hiện các cuộc kiểm tra tài chính phức tạp, thì sẽ là chuyện rất dễ dàng.
Phó Vân Tiêu anh lúc nào phải theo đuổi một người phụ nữ?!
Lại còn để anh viết cả thư tình, đúng là truyện cười mà!
"Không viết nữa!"
Phó Vân Tiêu lại vỗ bàn và đứng dậy.
Viết thư tình, hát một bài hát, những việc như vậy thật phiền phức, đến nỗi Phó Vân Tiêu không thể làm được.
Phó Vân Tiêu nhìn cái sọt rác trước mặt, và càng tức giận hơn khi nhìn nó.
Sau đó anh cất giấy và bút đi, lấy điện thoại di động ra bấm số của thư ký.
"Bây giờ tôi đang ở châu Âu. Lát nữa tôi gửi một vị trí. Cô hãy sắp xếp vài người đến xem giúp tôi. Một khi tìm được tung tích của Bạch Tô, hãy báo cáo cho tôi."
Phó Vân Tiêu quyết định trực tiếp đến gặp Bạch Tô, anh thực sự không thể chơi loại trò chơi trốn tìm này được.
"Anh muốn tôi xem tung tích của cô Bạch?"
Thư ký có chút nghi hoặc xác nhận với Phó Vân Tiêu một lần nữa.
Tuy nhiên, vừa nói ra câu này, thư ký đã hối hận, sau đó nói thêm một câu "đã biết", rồi bắt đầu thu xếp chuyện này.
Quả nhiên, không mất nhiều thời gian, Bạch Tô xuất hiện trong thư viện, mặc một chiếc váy dài điểm xuyết những cánh hoa sơn dầu và đeo chiếc kính râm che nắng.
Sau khi hỏi ông chủ xem có nhận được thư gì không, cô tìm một chỗ và ngồi xuống.
Cô thản nhiên lấy một cuốn sách từ trên giá ra, gọi một tách cà phê, và bắt đầu đọc sách một cách nhàn nhã.
Cho đến giữa trưa, Bạch Tô nhìn thời gian và hỏi ông chủ ở quầy lễ tân xem cô có thư không.
Ông chủ lịch sự lắc đầu, Bạch Tô lúc này mới nhìn xuống dưới đồng hồ.
Theo thường ngày thì, đáng lẽ tầm này thư của Phó Vân Tiêu đã được gửi đến chứ, nhưng tôi không biết tại sao, bức thư của anh ấy lại chưa đến.
Bạch Tô lông mày hơi nhíu lại, sau khi nghĩ lại không hiểu ra sao, liền tìm một quán ăn bên cạnh, thản nhiên ăn chút gì đó.
Những người được cử đến nhìn chằm chằm Bạch Tô đang báo cáo những chuyển động của Bạch Tô cho Phó Vân Tiêu theo thời gian này.
Khi nghe thấy Bạch Tô đã hỏi chủ hiệu sách hai lần về bức thư, một nụ cười tự mãn bất giác nở trên khóe miệng anh.
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Các cậu tiếp tục quan sát cho kĩ, báo cáo cho tôi khi nào Bạch Tô trở về nơi ở."
Phó Vân Tiêu sau đó sắp xếp nhân viên theo dõi động tĩnh của Bạch Tô rồi đi xuống lầu, anh cũng đi ăn trưa.
Thư viện sắc màu Champsie, Bạch Tô quay lại đây ngay sau khi ăn trưa.
Cả ngày không nhận được thư của Phó Vân Tiêu, buổi chiều Bạch Tô không nhịn được mà viết thêm một bức thư nữa cho Phó Vân Tiêu, nhưng bức thư này như đá bỏ biển vậy, Phó Vân Tiêu vẫn không hồi âm.
Kỳ lạ!
Bạch Tô nhíu chặt mày hơn.
Trong lòng cô thực sự bắt đầu lo lắng về Phó Vân Tiêu.
Mãi cho đến 4, 5 giờ chiều, Bạch Tô vẫn không có tin tức gì về Phó Vân Tiêu, cuối cùng, cô không thể không bấm điện thoại của khách sạn gọi hỏi về việc Phó Vân Tiêu ở bên đó.
Sau khi biết Phó Vân Tiêu vừa đi xuống lầu, Bạch Tô lập tức có chút không vui.
Vì không có chuyện gì xảy ra với Phó Vân Tiêu mà anh ấy không trả lời cô, điều này chỉ nói rõ một điều, là Phó Vân Tiêu không muốn trả lời cô chút nào.
Gọi xong, Bạch Tô không thể đọc sách nữa, sau khi đặt sách lại chỗ cũ, cô trực tiếp đi về khách sạn mới mà mình đang ở.
Trong lòng cô vẫn đang nghĩ về Phó Vân Tiêu, nên cô thậm chí còn không nhận ra có người đang theo dõi mình sau lưng.
"Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã về khách sạn rồi ạ. Địa chỉ của khách sạn là..."
Vệ sĩ do thư ký sắp xếp đã báo cáo vị trí của Bạch Tô cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu khóe miệng nở nụ cười tự hào hơn, nhanh chóng thu xếp đến khách sạn nơi Bạch Tô đang ở.
Bạch Tô vừa tắm xong, chuông cửa ở ngoài phòng vang lên.
Cô nghi ngờ liếc nhìn ra ngoài cửa qua mắt mèo của phòng, nhưng không có ai ở bên ngoài phòng cả.
Bạch Tô tưởng ai đó bấm nhầm chuông cửa, đang định rời đi, thì chuông cửa lại vang lên.
Sau đó cô lại liếc qua mắt mèo, nhưng vẫn không có ai ở bên ngoài.
Ngay khi Bạch Tô xoay người rời đi lần thứ ba, chuông cửa lại vang lên như lúc nãy.
"Đây là ai đang đùa dai thế!"
Bạch Tô không nhịn được tức giận, giận dữ ra mở cửa xem.
Tuy nhiên, khi cô mở cửa và nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, cơn tức giận của cô biến mất ngay lập tức, cô đứng hình tại chỗ.
"Làm sao anh tìm được nơi này? Lễ tân khách sạn nói anh luôn ở trong phòng khách sạn mà."
Bạch Tô đột nhiên ngẩn ra, thuận miệng nói một câu.
"Ồ? Em còn gọi điện đến khách sạn ư?"
Phó Vân Tiêu giả vờ không biết về cuộc gọi của Bạch Tô, còn cố tình hỏi lại Bạch Tô.
"À, tôi chỉ muốn hỏi nếu anh trả phòng hay chưa. Nếu như trả phòng rồi, tôi có thể chuyển đến khách sạn của anh ở."
Bạch Tô nhanh chóng tìm ra một lý do qua loa.
Nhưng vẻ mặt Phó Vân Tiêu đầy vẻ khó tin, nửa dựa vào khung cửa, nhìn Bạch Tô một cách thích thú.
"Ừm, nếu không có chuyện gì anh có thể trở về mà, tôi cũng muốn đi ngủ rồi."
Bạch Tô nói rồi định đóng cửa chặn Phó Vân Tiêu ở ngoài, nhưng cánh tay của Phó Vân Tiêu vẫn đặt trên khung cửa, chỉ thấy Phó Vân Tiêu chớp mắt đã nhảy thẳng vào phòng của Bạch Tô, một tay ôm eo Bạch Tô, còn một tay thì đóng cửa lại.
"Nếu em đã muốn ngủ, vậy chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Nói xong, Phó Vân Tiêu ôm eo Bạch Tô, trực tiếp ném xuống giường.
Bạch Tô tức giận nhìn Phó Vân Tiêu, nghiến răng.
Cô thực sự không thể làm gì người đàn ông này, anh ta không hề tuân theo quy tắc, còn tùy hứng làm bậy, một tí tình cảm cũng không có.
Nghĩ như vậy xong, cô ấy trợn mắt hằn học nhìn Phó Vân Tiêu.
Như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu không nói nhiều, trực tiếp dùng tay nắm lấy cằm Bạch Tô.
Ngay khi Bạch Tô sắp thoát thân, Phó Vân Tiêu đã kẹp chặt hai tay Bạch Tô, dùng đôi môi của anh trực tiếp phủ lên môi cô.
Nụ hôn này đầy sự trừng phạt.
"Ư……"
Bạch Tô ấp úng rồi giằng co vài lần, rất nhanh liền từ bỏ sự phản kháng rồi bắt đầu chủ động phối hợp.
Ngày hôm sau, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu rời giường và chuẩn bị đi ra khỏi khách sạn để đi ăn sáng.
Phó Vân Tiêu rất hài lòng với ‘cuộc chiến’ ngày hôm qua, ngược lại, Bạch Tô sau một đêm tung hoành, đến bây giờ vẫn còn đau lưng.
Cô trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cách hung dữ, Phó Vân Tiêu khiến kế hoạch thư tình của cô bị đảo lộn hết cả.
Đương nhiên, cô có thể đoán được lý do của Phó Vân Tiêu, dù sao thì cô vẫn đủ hiểu Phó Vân Tiêu, với tính cách của anh thì viết được thư tình thật sự rất khó.