Sắc mặt Tạ Dương cực kỳ khó coi, buông tay Vương Lâm, quay người lại.
Nhưng Phó Vân Tiêu còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, trực tiếp phân phó bảo vệ dẫn hai người họ đi.
“Hay là tha cho họ đi, em cũng không bị làm sao.”
Dù sao cô cũng quen Tạ Dương, hơn nữa còn có công việc qua lại, cho dù không nể mặt Tạ Dương, cũng nên nể mặt lão Vương. Bạch Tô có hơi lo lắng, tiến lên khuyên một câu.
“Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ xử lý.”
Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào phần gò má bị ăn đánh của cô, chậm rãi giơ ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào.
“Có còn đau không?”
Ngón tay vô cùng nhẹ nhàng.
“Không đau nữa.”
Bạch Tô lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng.
“Đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, xử lý vết thương trên mặt.”
Phó Vân Tiêu đưa ánh mắt bảo cô cứ yên tâm, sau đó hướng về phía tài xế dặn dò.
Bạch Tô mở miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng suy nghĩ lại thì ở đây cũng không có vấn đề vì, cô hơi do dự, vẫn là theo tài xế về nhà.
Sau khi về nhà tắm rửa, dấu tay trên mặt đã không thể nhìn thấy được nữa.
Bởi vì Bạch Tô vô cùng yên tâm về Phó Vân Tiêu, nên có một số việc cũng tự nhiên không hỏi thêm anh.
Cho đến buổi tối, cô đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô mở cửa, lão Vương cầm theo một ít trái cây và thuốc bổ, cẩn thận đứng ngoài cửa.
“Lão Vương?”
Bạch Tô hơi bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lập tức hiểu rằng lão Vương đến cầu xin mình.
Sau khi tiếp xúc nhiều lần, ấn tượng của cô về lão Vương cũng khá tốt. Cô không hề do dự mời lão Vương vào nhà.
“Là vì chuyện của con gái mà ông đến đây sao?”
Bạch Tô là người mở lời trước.
Lão Vương gật đầu, “Tôi cũng mới biết con gái tôi đến công ty làm ầm ĩ một trận, còn ra tay tát
cô một cái, cô thấy sao rồi?
Có thể thấy, ông ấy là chân thành quan tâm cô.
“Ngủ một giấc dậy, tôi không sao nữa.”
Bạch Tô lịch sự mỉm cười, mời lão Vương ngồi xuống, nhưng lão Vương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Khi Lâm Lâm còn nhỏ, tôi đã ở bên ngoài làm ăn. Nó được nuông chiều thành quen, không hiểu chuyện cũng không có đầu óc, gây thêm phiền phức cho cô rồi, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm những tổn thất gây nên cho cô.”
Khuôn mặt lão Vương mang đầy ý xin lỗi.
Bạch Tô bây giờ không còn tức giận nữa. Tuy rằng đang tuyên truyền tốt đẹp thì bị Vương Lâm đến làm loạn, còn tát cô một cái, nhưng cô vốn cũng không phải người nhỏ nhen, huống hồ gì cô và lão Vương, Tạ Dương đều là người quen, nên cũng không muốn truy cứu những chuyện này.
“Chuyện này đã qua rồi, tôi nghĩ bên trong chắc chắn cũng có hiểu lầm, Vương Lâm đã trở về chưa?”
Dù sao cũng là đối tác làm ăn, Bạch Tô an ủi lão Vương một câu, sau đó lại hỏi tình hình của Vương Lâm.
“Lúc tôi đến đây thì vẫn chưa về. Tôi biết nó cũng không ở chỗ cô. Nó đã bị tổng giám đốc Phó đưa đi, nên tôi muốn thay mặt con gái đến xin lỗi cô, xem xem cô có thể giúp cho tôi được không?”
Lão Vương lộ vẻ mặt khó xử, khuôn mặt không che giấu được sự lo lắng, vô cùng ngượng ngùng mở miệng nói với Bạch Tô.
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, dẫn nó đến đích thân xin lỗi cô.”
Sợ chưa đủ thuyết phục, lão Vương vội vàng bổ sung thêm một câu.
Nhìn người bố lớn hơn cô gần hai mươi tuổi đang ở đây cầu xin cho con gái của mình, trái tim Bạch Tô đột nhiên có chút xúc động.
Nếu mẹ cô còn sống, có phải cũng xấp xỉ tuổi của ông ấy?
Cô đang nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng của lão Vương.
“Cô Bạch, nếu cô cảm thấy khó xử thì thôi, dù sao đi nữa, tôi cũng nhất định đưa Lâm Lâm đến xin lỗi cô.
Thấy Bạch Tô do dự, lão Vương cho rằng Bạch Tô sẽ không bỏ qua nên buông đồ xuống, quay người rời đi.
“A, không có, không có.”
Bạch Tô lúc này mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản lão Vương. Cô nhìn lão Vương, nói một câu đảm bảo: “Yên tâm đi, tôi sẽ gọi điện cho Phó Tư Vân.”
Nói rồi, cô ở trước mặt lão Vương gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có ai nghe.
Bạch Tô nhíu mày, sau đó lại gọi điện cho thư ký của Phó Vân Tiêu.
“Phó Vân Tiêu không có trong văn phòng sao?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Phó đã ra ngoài rồi.”
Thư ký này là nhân viên lâu năm của công ty, trước đây đã từng theo Bạch Tô một thời gian.
Phó Vân Tiêu không có ở đó, cô cũng không rõ thư ký có biết chuyện của Vương Lâm hay không, chần chừ một lúc mới thử dò hỏi: “Hôm nay Phó Vân Tiêu có dẫn cô gái nào đến công ty không?”
“Vương Lâm đúng không?”
Thư ký gọi tên chính xác khiến Bạch Tô hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Cô ấy thế nào rồi, bây giờ vẫn ở công ty sao?”
“Cô Vương Lâm nửa tiếng trước đã rời khỏi, trở về nhà rồi.”
“Bạch Tô gật đầu: “Phó Vân Tiêu đối với cô ấy thế nào?”
Cô vẫn không yên tâm, dù sao hiện tại lão Vương đang ở nhà cô, cô lo lắng Phó Vân Tiêu sẽ làm khó Vương Lâm.
“Tổng giám đốc Phó đối với cô Vương rất tốt, vừa nãy còn đích thân sai người đưa cô ấy về nhà.”
Thư ký kiên nhẫn giải thích qua điện thoại.
Cúp máy, Bạch Tô trực tiếp báo tin Vương Lâm đã về nhà cho lão Vương.
Lão Vương lại cảm ơn Bạch Tô một lần nữa, vội vàng xoay người về nhà.
Tiễn lão Vương xong, Bạch Tô lại suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ. Đặc biệt là sáng nay khi Vương Lâm gọi điện thoại đối chất, cô luôn cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô tưởng rằng là điện thoại của Phó Vân Tiêu, kết quả cầm điện thoại lên, lại là lão Vương.
“Lão Vương, sao vậy?”
Bạch Tô trả lời điện thoại.
“Chuyện này, cô Bạch, tôi vẫn còn một chuyện muốn nhờ cô…”
Trong điện thoại, vẫn là lão Vương.
Chỉ là lão Vương có hơi do dự, giọng nói cũng lắp bắp.
“Chuyện gì?”
Bạch Tô có hơi hoài nghi, đáng lẽ mà nói, Vương Lâm đã trở về, ông vốn không còn chuyện gì để nhờ cô nữa.
“Cái đó, tôi có thể hỏi cô chuyện của Tạ Dương không?”
Lão Vương áy náy hỏi, sau đó lại thở dài một hơi, có vẻ là bất đắc dĩ.
“Tạ Dương? Anh ta không về cùng Vương Lâm sao?”
Là Vương Lâm chủ động đến gây chuyện, Tạ Dương chẳng qua chỉ là ngăn cản cô ta.
Bạch Tô càng hoài nghi, cô không biết chuyện này liên quan gì đến Tạ Dương. Phó Vân Tiêu đã thả Vương Lâm, vì sao còn không thả Tạ Dương?”
“Vẫn chưa về, nó và Vương Lâm không ở cùng với nhau.”
Lão Vương giải thích.
“Để tôi gọi điện hỏi.”
Nói rồi, cô tắt điện thoại của lão Vương, trực tiếp gọi số di động của Phó Vân Tiêu.
Điện thoại đổ chuông cả chục hồi cũng không có ai trả lời.
Cô gọi tiếp, nhưng vẫn không có ai nghe.
Cô nhíu chặt lông mày, không biết vì sao Phó Vân Tiêu lại không trả lời điện thoại của cô.